Chương 26: Hàn Nghị lại bị chọc tức.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
4 chữ "sườn xào chua ngọt" được Hàn Nghị nói ra dễ nghe cực kỳ, giống như một khúc nhạc êm tai rót vào lòng Trình Tang Tang.
Mặt mũi của cô bắt đầu nở hoa, giọng nói lại giả vở kéo dài.
"À... " Cô hỏi: "Chú Hàn, anh muốn dẫn em đi đâu ăn? Hay là anh nấu cho em ăn?" Không đợi Hàn Nghị trả lời, cô còn nói: "Mấy nhà hàng có món sườn xào chua ngọt gần đây em đều đã ăn qua rồi, chẳng có nhà nào nấu ngon cả, nếu không phải quá dai thì là quá ngọt, hoặc là quá chua nữa. Em không muốn ăn sườn nhiều mỡ, em muốn chỉ ăn thịt thôi."
Hàn Nghị liếc cô một cái.
"CMN, yêu cầu nhiều quá nhỉ."
Trình Tang Tang nói: "Đúng đó, con người em cực kỳ khó chiều. Nhưng mà, nếu như là chú Hàn nấu thì em thế nào cũng được." Cô thổi phồng rất chân thành, như kiểu muốn nâng Hàn Nghị lên tận trời vậy, "Anh với mấy người đầu bếp kia đương nhiên không giống nhau, đây là đồ ăn riêng chú Hàn tự làm đấy, đầu bếp Michelin cũng chỉ có thể quỳ xuống gọi anh là bố thôi!"
Hàn Nghĩ xoay người đi.
Trình Tang Tang đuổi theo hỏi: "Chú Hàn ơi, đi chỗ nào ăn vậy?"
Hàn Nghị dữ dằn nói: "Siêu thị."
.
Bên cạnh bệnh viện có một siêu thị cỡ lớn, chỉ cần đi bộ 10 phút là tới.
Bây giờ là giờ tan tầm, xe cộ trên đường rất đông, Trình Tang Tang và Hàn Nghị đi bộ qua cầu vượt để sang phía đối diện. Qua 6 giờ chiều, mặt trời đã lặn, nhưng thời tiết thì vẫn nóng như cái lò, ngay cả một chút gió mát cũng không có, mới đi được một lúc mà trán Trình Tang Tang đã đổ một tầng mồ hôi.
Cuối cùng cũng đến cửa siêu thị, hơi lạnh của điều hòa thổi tới.
Có lẽ là nóng gặp lạnh đột nhiên nên Trình Tang Tang bị hắt xì hơi.
Hàn Nghị liếc nhìn cô, đi tới lấy một chiếc xe đẩy trống rồi nói: "Đi thôi."
Trình Tang Tang chạy đuổi theo.
Ở khu đồ ăn nhập khẩu có một cặp tình nhân, tuổi tác không lớn lắm, giống như là sinh viên. Người con gái cầm một hộp socola nói với người con trai: "Em từng ăn cái này rồi, rất ngọt luôn." Nói rồi đưa cho người con trai.
Người con trai làm bộ nhìn rất chăm chú, sau khi nhận lấy thì ném vào trong xe đẩy, có chút lơ đãng nắm lấy bàn tay của người con gái, hơi đỏ mặt nói: "Anh mua cho em ăn."
Người con gái cũng đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Ừm."
Sau đó, hai người một mực không buông tay, đứng mãi ở khu nhập khẩu xoay xoay vòng vòng, còn nói gì mà thời tiết hôm nay rất tốt nữa.
Trình Tang Tang đứng xem toàn bộ quá trình, sau đó nói với Hàn Nghị: "Thời tiết tốt cái đầu họ ý, bên ngoài nóng gần chết luôn."
Oán hận xong thì cô lại chuyển sang giọng hâm mộ: "Ai, tình cảm của bọn họ đơn thuần thật đấy."
Hàn Nghị cười lạnh: "Đơn thuần cái rắm ấy, dính nhau phát ngấy."
Anh đẩy xe tới khu đồ sống, đi được mấy bước thì nhận ra Trình Tang Tang không đuổi theo, anh quay đầu lại thì thấy cô vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, đầu hơi cúi xuống, mặt mày ỉu xìu. Mỗi lần Trình Tang Tang muốn gì đó mà không có được thì cô sẽ trưng ra bộ dạng này.
Hàn Nghị không cần suy nghĩ cũng biết cô muốn chơi trò gì.
Có đôi khi anh cực kỳ muốn không làm theo ý cô, nhưng mỗi lần đều là...
"F*ck!"
Anh mặt lạnh lùi về mấy bước, nắm lấy tay cô.
"Nhìn cái gì, có muốn ăn sườn xào chua ngọt nữa không."
Khóe mắt khóe môi của Trình Tang Tang lúc này đều nở toe toét, mặt mày cũng giãn ra, nũng nịu nói: "Chú Hàn ơi, người ta không muốn được dắt kiểu này đâu, anh có thể nắm tay dắt em đi không! Mười ngón tay đan xen ấy! Mười Ngón Đan Xen, anh hiểu không?"
"Suốt ngày lải nhải." Hàn Nghị nói thì nói thế, nhưng thân thể lại rất thành thật, chuyển từ nắm 4 ngón tay cô thành 10 ngón đan xen, không có chút kẽ hở nào. Một tay còn trống thì tiếp tục đẩy xe.
Trình Tang Tang cảm thấy túi xách rất vướng nên ném vào trong xe đẩy.
Lúc đi ngang qua khu đồ uống, Trình Tang Tang nói: "Em muốn uống sữa chua, 3 vỉ tầng trên cùng ấy, em muốn uống nguyên vị."
Hàn Nghị buông tay cô ra, dễ dàng cầm được 3 vỉ sửa chua xuống, bỏ vào xe đẩy, sau đó lại nắm lấy tay cô.
Lần này, không cần Trình Tang Tang phải chỉ, anh cũng biết nắm kiểu 10 ngón đan xen.
Trình Tang Tang cúi đầu nhìn bàn tay của hai người, khóe miệng cong mãi không thôi.
Đến khu đồ sống, Hàn Nghị chọn lấy một phần xương sườn đã được đóng gói, cô bán hàng nhìn thấy thì nói: "Có muốn mua một con cá hoa quế không, vừa mới đập chết thôi, rất tươi, hấp hay kho đều rất ngon. Cô gái nhỏ ăn cá thì da dẻ đẹp lắm đấy!"
Hàn Nghị: "Cho cháu một con với ạ."
"Có mổ luôn không?"
"Có ạ."
"Được rồi đây!"
Hàn Nghị sống một mình từ bé, dù sống khá cẩu thả nhưng kĩ năng nấu nướng vẫn phải có. Trước kia lúc còn trên Phi Diệu, thỉnh thoảng anh sẽ trổ tài nấu nướng, những lúc đó ai nấy đều khen ngợi không dứt lời. Hàn Nghị thừa biết đám kia đang nịnh anh, đồ ăn trên tàu dù ngon thì ăn lâu cũng sẽ chán, thỉnh thoảng có chút đồ ăn thường ngày thì bọn kia có thể thổi phổng lên trời luôn.
Anh nhìn xung quanh một vòng, cân nhắc xem còn gì cần mua nữa không.
Bỗng nhiên, bàn tay được ai đó dịu dàng xoa xoa.
Anh cúi