Chương 46: Rốt cuộc là hắn tới đây làm cái quái gì nhỉ?
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Mặc Nhiên và Tống Nhàn cùng tới cửa hàng điện thoại.
Trình Mặc cố ý hỏi: "Cái màu vàng này thế nào?"
Tống Nhàn liếc nhìn cậu, nói: "Chị cậu sẽ khong thích."
Trình Mặc Nhiên quan sát Tống Nhàn, dù cô trang điểm rất kĩ, nhưng vẫn không giấu được dấu vết mới khóc. Hôm nay là ngày giỗ của anh trai, sau khi nhà cậu rời khỏi nghĩa trang thì nhất định Tống Nhàn sẽ tới.
Anh không muốn nghĩ tới chuyện này, cố làm ra vẻ cái gì cũng không biết, thoải mái nói: "Vậy chị em thích kiểu nào? Chị với chị em thân nhau, lại đều là phụ nữ nên nhất định sẽ hiểu rõ hơn em."
"Chị cậu ấy hả, là một người chung thủy, đã nhận định cái gì là sẽ không đổi, mặc dù hiện tại mới ra nhiều mẫu mới, nhưng vẫn nên mua cái giống cái cũ ấy, chị cậu dùng cũng quen tay." Tống Nhàn chọn điện thoại xong thì nói tiếp: "Chị cậu không thích mấy kiểu nổi bật hoa hoét đâu, chỉ cần đơn giản nhất là được."
Trình Mặc Nhiên gật đầu, khen Tống Nhàn: "Gọi Nhàn Nhàn tới quả nhiên không sai."
Tống Nhàn vươn tay lên định gõ đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ xuống, cũng không mắng cậu không lớn không nhỏ như trước nữa, cô nhìn gương mặt có chút giống Trình Hướng Lỗi trước mặt, đôi mắt cất giấu chút tâm tư.
Cô thu tay lại, nói: "Dù sao chị cậu cũng là bạn thân của chị, cũng là em gái của Hướng Lỗi nữa, nên chị quan tâm là đương nhiên."
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Tống Nhàn chủ động nhắc tới Trình Hướng Lỗi trước mặt người khác.
Nội tâm Trình Mặc Nhiên hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng trên mặt thì vẫn tỏ ra bình thường, chỉ nói: "Ừm, không sai, chúng ta trở về đi, chị em đang chờ lấy điện thoại đấy, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Nghị ca."
Sau khi tới bệnh viện, Trình Mặc Nhiên không vào cùng Tống Nhàn, cậu nói phải về nhà một chuyến.
Tống Nhàn nói: "Được."
Sau khi Trình Mặc Nhiên rời đi, Tống Nhàn bóng dáng chàng thanh niên dần biến mất khói tầm mắt của mình.
Thời tiết đã vào thu, gió lạnh thổi tới mang theo vài phần đìu hiu, Tồng Nhàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mãi hồi lâu sau, cô mới quay người đi vào trong bệnh viện.
Tuy rằng đã hết giờ thăm bệnh, nhưng chuyện này với Tống Nhàn chẳng có gì đáng nói. Trình Mặc Nhiên đã sớm đánh tiếng với bác sĩ y tá ở đây rồi, Tống Nhàn chỉ cần xách theo túi điện thoại đi vào thôi.
Cửa phòng bệnh khép hờ.
Tống Nhàn đang muốn gõ cửa thì nhìn thấy Trình Tang Tang đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, nhưng bóng lưng thì có chút cô đơn. Qua mấy phút sau, Tống Nhàn mới gõ cửa phòng bệnh.
Trình Tang Tang quay đầu, nhìn thấy Tống Nhàn đang bước nhanh về phía mình.
Cô ấy quan sát Trình Tang Tang từ trên xuống dưới, lúc ánh mắt rơi trên cánh tay băng bó của cô thì hơi dừng lại.
Trình Tang Tang nói: "Chỉ là trầy da thôi, không có gì đáng ngại đâu. Chắc Mặc Nhiên bảo cậu tới." Cô dùng câu khẳng định, vô cùng chắc chắn, hơi nở nụ cười, nói: "Thật sự không sao mà, đừng xem tớ như kiểu bước nửa chân vào quan tài... "
"Này! Này! Phỉ phui cái mồm cậu nhé!"
Tống Nhàn đánh gãy lời cô, nói: "Nói chuyện nghiêm túc vào, những lời này có thể nói bậy à? Mặc Nhiên nói cậu có chấn động não nhỏ, tớ còn sợ cậu không nhớ ra tớ."
"Không có chuyện ấy đâu, chỉ là lúc mới tỉnh hơi choáng thôi." Cô vươn tay, chạm nhẹ vào vành tai Tống Nhàn, nói: "Dù không nhớ ra cậu thì cũng sẽ nhớ kĩ đôi hoa tai kim cương này. Ghê à nha, tớ tặng cậu lâu vậy rồi mà cậu vẫn đeo cơ."
Tống Nhàn nói: "Vì hợp quá đấy."
Nói xong, Tống Nhàn lấy một chiếc điện thoại mới đưa cho Trình Tang Tang.
"Lắp SIM rồi, nhưng chưa khởi động máy, cậu tự mở đi."
Trình Tang Tang nói: "Ừm."
Tống Nhàn hỏi: "Cãi nhau hả?"
Trình Tang Tang giật mình hỏi: "Sao cậu biết?"
Tống Nhàn hất cằm, nói: "Nếu là bình thường thì cậu sẽ mở máy ngay lập tức, nhìn xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào của Nghị ca không."
Trình Tang Tang cười: "Hóa ra trước kia tớ trọng sắc khinh bạn thế hả?"
"Chả thế. Nhưng mà tớ cũng không ngại. Đang bị thương đấy, đừng có đứng đấy hóng gió, vào trong ngồi đi." Tống Nhàn kéo cô về giường, sau khi bắt cô nằm lên giường mới hỏi: "Muốn ăn hoa quả không? Tớ gọt cho cậu một quả nhé."
Trình Tang Tang nói: "Ừm."
Tống Nhàn chọn lấy một quả táo to chừng một nắm tay từ trong giỏ.
Trình Tang Tang không thích ăn táo quá giòn, hơi mềm mềm chút mới ngon.
Tống Nhàn vừa gọt táo vừa hỏi: "Cậu với Nghị ca xảy ra chuyện gì đấy?" Không chờ Trình Tang Tang trả lời, Tống Nhàn lại đoán: "Vẫn liên quan tới mẹ cậu đúng không?" Cô hiểu tính tình của Trình Tang Tang, con nhóc này chẳng muốn bên nào phải chịu tổn thương cả. Trên thực tế thì nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng mà thường thì kết quả sẽ là tổn thương đến chính bản thân mình.
Cô cho rằng Trình Tang Tang sẽ im lặng không trả lời, giống như lần trước vậy.
Nhưng mà lần này lại không giống, ánh mắt của cô không còn bất đắc dĩ như trước nữa mà đã có sự kiên định và quyết tuyệt.
"Không phải hoàn toàn do mẹ tớ, một phần nguyên nhân cũng là tự tớ cảm thấy. Anh ấy không tin tớ, đứng ở góc độ của anh ấy thì chuyện này cũng rất bình thường, dù sao thì anh ấy cũng không biết chuyện của mẹ tớ. Trong lòng anh ấy, có thể tớ chính là một người thích đùa giỡn tình cảm của người khác."
Tống Nhàn nhíu mày, nói: "Sao có thể nói như vậy? Cậu không phải người như thế."
Trình Tang Tang nhún vai, nói: "Anh ấy nghĩ như thế, tớ cũng hết cách, nhưng mà tớ sẽ chứng minh cho anh ấy thấy, tớ nghiêm túc với tình cảm này nhiều đến thế nào." Nhận lấy táo, cô nói tiếp: "Nhưng mà, tớ với anh ấy chiến tranh lạnh còn