“Anh Duệ, hôn một cái!”“Anh Duệ! Anh Duệ! Hôn một cái ——”Tiếng reo hò vang lên trong một phòng bao sang trọng và rộng rãi. Trong phòng bao, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ngồi. Nhìn qua thấy đó là những cô gái chàng trai trong trong độ tuổi học sinh, nhưng mà lúc này họ đã vứt bỏ bộ đồng phục cứng nhắc sang một bên, mặc lên mình bộ quần áo đầy cá tính, hoàn toàn biến thành những người trưởng thành.Đây là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cậu chủ nhà họ Cố - Cố Gia Duệ.Sinh nhật mười tám tuổi thật sự là ngày kỉ niệm vô cùng có ý nghĩa, bởi vậy Cố Gia Duệ đã dành cả một ngày để tham gia tiệc trưởng thành của bản thân, mà đây cũng là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng anh tụ họp vói bạn bè mình. Lúc này, bọn họ đang chơi trò sự thật hay thử thách.Mà trước mặt Cố Gia Duệ chính là mũi tên la bàn, nó đang chỉ vào anh. Cố Gia Duệ hơi nhướng mày, anh nhếch miệng cười, chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, một bộ dáng “tôi chẳng sợ chút nào, các cậu cứ việc tới”.Bên kia có mấy bạn học nữ cũng nhìn anh đến ngây người. Ở trong trường học của bọn họ, Cố Gia Duệ là nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Học tập thì quả thật rất kém, nhưng người ta lại thuộc gia đình giàu có bậc nhất, trong cuộc sống cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, bạn bè khắp nơi. Tuy rằng hơi ngông cuồng, ngỗ ngược nhưng chưa bao giờ vi phạm pháp luật, xem như một dòng nước sạch trong đông đảo các tiểu thiếu gia phú nhị đại.Huống chi...... Anh thật sự quá đẹp trai.Tóc ngắn gọn gàng, vô cùng anh khí. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, đẹp trai làm người ta đố kỵ.Lúc này anh mặc bộ trang phục được thiết kế riêng cho mình. Chiếc sơ mi trắng hơi phồng, vừa nhìn liền biết dáng người rất chuẩn. Quần tây ôm sát lấy đôi chân dài, tùy tiện ngồi xuống cũng đẹp như một bức tranh. Nói đứng đắn chút thì anh như mặt trời tỏa sáng, tràn đầy sức sống, hormone tràn đầy tản ra khắp nơi.Nói thô bỉ chút thì chính là liếc mắt nhìn đồ lưu manh kia một cái, liền muốn bị anh lôi lên giường làm đến thất thanh khóc rống, sau đó còn muốn sinh cho anh một đứa bé.Chính là cái ham muốn tục như vậy.Lớp trưởng là một cậu con trai, lúc này ánh mắt nhìn Cố Gia Duệ cũng có chút sững sờ. Chờ đến khi có người đẩy đẩy cậu ta một cái, cậu ta mới hồi thần lại, ho khan hai tiếng: “Tớ lặp lại một lần nữa, thử thách mà anh Duệ đã rút, đó là —— tìm một người cùng giới tính, cùng người đó trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt, hơn nữa cũng phải tỏ tình với người ấy!”Trong phòng bao tức khắc nổ tung, giống như có pháo hoa bị ném vào lồng gà! Mẹ nó, yêu cầu này quá kích thích!Các thiếu niên đều hơi ngượng ngùng, nhưng trong đó có mấy gương mặt ửng đỏ đáng ngờ.Đám con gái thì hét lên, mấy cô hủ nữ trong đó bắt đầu dùng ánh mắt hoả nhãn kim tinh của mình mà rà quét — khí thế của Cố Gia Duệ trông mạnh mẽ như vậy, nhất định anh chính là một bá đạo công rồi. Còn đám con trai có mặt ở bên cạnh Cố Gia Duệ bỗng nhiên nhìn hơi giống thụ. Như vậy anh sẽ hôn ai?Nhóm hủ nữ đang lén ghép cặp mọi người trong phòng bao. Bên kia có lẽ là một người nhu nhược văn nhã, cũng rất giống thụ, người kia có lẽ là thụ thích mấy trò vận động khỏe mạnh, còn có thụ hư hỏng phóng đãng, thụ thích xem mấy loại video……Cố Gia Duệ là trung tâm của đề tài, nhưng anh lại bày ra dáng vẻ rất tự nhiên. Anh nhếch môi nói một câu, cười: "Yêu cầu này đơn giản.”Vừa nói, anh hơi xoay người nhìn Thiện Lương - người đang ngồi thẳng tắp bên cạnh mình đang ăn dở cái gì đó.Thiện Lương là một đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà anh và Thiện Lương quen biết từ khi còn nhỏ. Nhiều năm như vậy, trải qua vài lần nhập học và phân lớp, đến bây giờ đã học năm ba cấp ba nhưng thần kỳ là hai người vẫn học chung một lớp. Hai người đã sớm quen đến không thể quen thuộc thêm.Hôn nhẹ một cái, chắc hẳn cậu ấy cũng không xấu hổ nhỉ?Nghĩ như vậy, Cố Gia Duệ nhìn sườn mặt thanh tú của Thiện Lương, ngoắc tay một cái: “Lại đây.”Thiện Lương buông chiếc đũa, khẽ liếc nhìn Cố Gia Duệ: “Không muốn, ra chỗ khác đi.”“Lại đây nào.”Trên mặt Cố Gia Duệ nở một nụ cười có chút xấu xa: "Cho tôi hôn một cái.”Thiện Lương rụt người về phía sau: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám……”Thiện Lương còn chưa nói