Màn hình lớn từ từ hạ xuống, mọi người trong lớp đều lo lắng mà nhìn chằm chằm.Cô Quan Vân vẫn chậm rãi nhấp chuột mở từng thư mục một.Vũ Đại Khí nhìn Cố Gia Duệ đang đứng phía sau: “Anh Duệ, sao cậu chẳng lo lắng chút nào thế?”Cố Gia Duệ hừ một tiếng, vắt chéo chân: “Tôi sốt ruột cái gì?”“Cậu không lo lắng về thành tích của mình sao?”“Tôi nói cho cậu biết.” Cố Gia Duệ bày ra vẻ mặt khoe khoang: “Ông đây phát huy tốt hơn lần khảo sát kia nhiều. Cho nên vấn đề lần này của tôi không phải là tiến bộ hơn hay lùi xuống mà là tôi tăng bao nhiêu hạng!”Trên mặt Vũ Đại Khí cũng lộ ra một nụ cười có chút mong đợi: “Dù sao chắc tôi cũng thi tốt hơn lần trước, ít nhất thì môn toán nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn!Đèn máy chiếu từ từ sáng lên, mọi người tập trung nhìn vào bảng xếp hạng thành tích, người đứng thứ nhất, Thiện Lương.Đây không phải chuyện quá ngạc nhiên.Học bá chính là học bá.Thiện Lương nhìn tên của mình, lòng cũng hơi lắng lại.Cô Quan Vân vuốt chuột, bảng xếp hạng được kéo lên.Mọi người đều thấy rõ ——Người xếp đầu từ dưới lên trên, Vũ Đại Khí.Người xếp thứ năm từ dưới lên trên, Cố Gia Duệ.Mắt Vũ Đại Khí như sắp trừng ra ngoài, đôi môi nhỏ của cậu ta thoáng chốc trở nên trắng bệch, giống như một con hamster nhỏ bị cướp lương khô, trong lúc nhất thời Vũ Đại Khí có cảm giác trời sụp đất nứt, cả người bất lực.Cố Gia Duệ cũng chửi lớn một tiếng trong lòng.Tại sao lại lùi xuống tám hạng so với lần trước vậy?Xong đời xong đời, trong lòng anh hoảng loạn, lần này về nhà chắc chắn ông bố kia sẽ mắng chết anh.Giọng nói của cô Quan Vân vang lên: “Về lần kiểm tra lần này, các em chờ đến lúc có điểm số cụ thể thì cô sẽ phân tích kĩ càng hơn. Được rồi, cô tắt đây.” Cô giáo tắt bảng xếp hạng đi, nhìn những học sinh phía dưới với những vẻ mặt khác nhau, ho khan một tiếng: “Còn có một chuyện, lát nữa sẽ có học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, đến lúc đó cô sẽ giới thiệu cho các em làm quen, các em nhớ thân thiện với bạn đó, giúp bạn mới này hòa nhập tốt hơn nhé.”Học sinh mới?Sự nghi ngờ hiện ra trong mắt các bạn học sinh.Cô Quan Vân gật đầu: “Lúc trước bạn này học ở ngoài tỉnh, nhưng bây giờ muốn quay lại tỉnh mình để tham gia thi đại học, vậy nên muốn chuyển trường trước một năm để thích nghi, các em phải nhiệt tình với bạn ấy một chút……Thôi thôi, tất cả yên lặng, các em tự học đi nào.”Tiếng thì thầm trong lớp dần dần yếu đi.Quan Vân chờ đến khi cả lớp yên tĩnh mới đứng dậy, cô sờ khuyên tai ngọc trai của mình, sau đó bước đi thật ưu nhã quanh lớp một vòng giống như người tuần tra.Lúc đi đến bên cạnh Cố Gia Duệ, cô bỗng nhiên vươn tay vỗ một cái vào người anh.Cố Gia Duệ hiểu rằng điều này có nghĩa là cô muốn nói chuyện riêng với anh.Cố Gia Duệ đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng học. Chờ đến lúc đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu đã thấy cô Quan Vân đã dựa vào lan can hành lang, dùng khuôn mặt bình tĩnh mà chờ anh.“Tới, lại đây.” Quan Vân vẫy tay, cô nhìn tên nhóc anh tuấn trước mặt mình: “Cô rất ngạc nhiên về thành tích kỳ thi lần này của em.”Cố Gia Duệ gãi gãi đầu: “Không chỉ mỗi cô đâu ạ, đến em cũng giật mình.”“Em có thể nói cho cô biết tại sao lần kiểm tra này em lại phát huy kém như thế không?” Giọng nói của Quan Vân hơi yếu.Cố Gia Duệ trầm ngâm một chút: “Em có thể nói…… Thật ra em cảm thấy mình phát huy khá tốt được không?”Quan Vân xì cười một tiếng, lắc đầu: