Editor: MinnnnCố Gia Duệ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau một ngày đến lớp và buổi tối tự học.Anh cũng không quan tâm đến tờ bài làm còn chưa viết xong đã nhét vào cặp sách của mình một cách bừa bãi.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, anh ngồi xổm trước mặt Thiện Lương: "Lên nào, thầy Thiện."Sắc mặt Thiện Lương có hơi thay đổi, cậu không nói gì mà đặt tay lên cổ Cố Gia Duệ.Lúc này Triệu Tư Vũ cũng đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Cố Gia Duệ cõng Thiện Lương trên lưng, khoé môi cô giật giật: "Ồ, hai anh em các cậu có quan hệ tốt quá nha."Cố Gia Duệ dùng hai tay giữ chân Thiện Lương rồi nhấc bổng cậu lên.“Thân mật thế này, tôi rất muốn bật nhạc nền Trư Bát Giới cõng vợ cho hai người." Triệu Tư Vũ cầm cặp sách lên, nở một nụ cười nhẹ.“Cô mới là Trư Bát Giới.” Cố Gia Duệ mặt lạnh nói: "Lần đầu tiên cô bước vào lớp mười tám, tôi đã muốn cho cô bản nhạc quỷ."Triệu Tư Vũ nhướng mày, sau đó cô chậm rãi đi bên cạnh Thiện Lương: “Lương Lương.”Khi cô nói câu này, Cố Gia Duệ bực bội: "Ai cho phép cô gọi cậu ấy như thế?"Triệu Tư Vũ không để ý đến anh, cô vẫy tay với Thiện Lương.Thiện Lương nghiêng người xuống một chút, Triệu Tư Vũ ghé vào tai cậu thì thầm vài câu, sau đó cô nở nụ cười khó hiểu mà nhìn Cố Gia Duệ rồi xoay người rời khỏi phòng học.“Thần thần bí bí.” Cố Gia Duệ bất mãn, cau mày nhìn Thiện Lương trên lưng: "Cô ta nói với cậu cái gì vậy?"Thiện Lương cười khẽ, lắc đầu nói: “Không có gì.”“Cô ta gọi cậu là Lương Lương, hai người còn có bí mật gì đó mà tôi không thể biết à?" Cố Gia Duệ tức giận mà trợn tròn mắt: “Hai người thân thiết với nhau như thế từ khi nào vậy hả?"Thiện Lương dựa vào đầu xù của Cố Gia Duệ: “Không có gì, trở về phòng mình đi."Cố Gia Duệ muốn tiếp tục tra hỏi nhưng cảm thấy Thiện Lương đã kiệt sức, anh nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Đợi lúc về phòng, cậu mà không nói những gì cô ấy nói với cậu.
Đêm nay, tôi lăn lộn chết cậu!"Dứt lời, anh cõng Thiện Lương đi xuống lầu, bước tới chỗ để xe.
Trong gió đêm, anh chở Thiện Lương về căn phòng cho thuê gần trường của hai người.Ngay khi đóng cánh cửa lại, Cố Gia Duệ đặt Thiện Lương lên giường, cả người anh đè lên cậu: “Thành thật nói!”“Không có việc gì, thật sự không có việc gì.” Trên mặt Thiện Lương đầy ý cười nhưng độ cong của đôi môi lại bán đứng cậu.“Tôi khuyên cậu thành thật nói cho tôi biết, không được giấu diếm một chữ.” Ánh mắt Cố Gia Duệ rất bá đạo, không cho Thiện Lương được phép né tránh: “Nếu không……”Tay anh lần theo vạt áo đồng phục của Thiện Lương mà xâm nhập vào trong, vuốt ve một cách nguy hiểm.“Nếu không thì như thế nào?”Cố Gia Duệ rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: “Cậu có nghe nói Hạ Hoàng lớp ba với Tần Ngọc Minh lớp năm chưa? Chỉ là hai đội điền kinh đó thôi.”Thiện Lương chớp mắt: “Tôi nhìn thấy họ ở căng tin và hành lang vài lần, làm sao thế?”“Tôi nói cho cậu biết, hai người bọn họ đã đến được với nhau.” Nụ cười trên mặt Cố Gia Duệ