Editor: MinnnnThiện Lương ngồi tại chỗ nhìn cặp sách của Cố Gia Duệ.Thái độ tên này rất tùy ý, bài tập có thì rảnh rỗi mới làm, không thì sáng hôm sau trực tiếp chép luôn.Nếu điều này tiếp tục, quân lệnh trạng của thầy toán sẽ không có khả năng hoàn thành.Cậu nghiến răng, nhắm mắt lại nghĩ không thể để tên Cố Gia Duệ như thế này nữa.Phải ép buộc anh mới được.Ngay cả khi Cố Gia Duệ không muốn hay không vui thì vẫn phải ép anh học.Nghĩ như vậy, cậu tự nhiên có hứng thú bèn lấy tất cả đống bài thi trong cặp Gia Duệ ra phân loại.
Chính cậu ngồi xuống bàn học, bật đèn lên.Cậu cầm bút, dựa theo trình độ bây giờ của Cố Gia Duệ lấy một số câu hỏi cơ sở quan trọng ra.Bỏ qua một bên những câu hỏi khó, trước tiên cậu cần phải giúp Gia Duệ tạo nền tảng trước đã.
Thiện Lương nghĩ thế.Trong phòng tắm, tiếng nước còn chưa dừng, Cố Gia Duệ vẫn còn tắm rửa ở bên trong mà nhàn nhã huýt sáo, tiếng sáo vọng hẳn ra ngoài phòng.Chờ đến lúc Cố Gia Duệ tắm xong, Thiện Lương đã chọn lọc ra hai bài thi đều được lấy trong các đề bài nhìn qua một lần.Cố Gia Duệ lau tóc, nghiêng đầu hỏi: “Cậu làm gì vậy?”“Tôi làm cho cậu mấy bài tập.” Thiện Lương đứng dậy, khập khiễng trở lại giường: “Nếu khó quá cậu có thể không làm, trước tiên viết bằng bút chì đi.
Nhưng là câu mà tôi chỉ thì cậu cần phải hiểu được, mặt khác về sau những đề bài đó cậu phải tự tẩy đi rồi làm lại.""“Đối với tôi tốt như vậy à.” Cố Gia Duệ nhếch miệng cười, lấy khăn lông ném vào giỏ đựng đồ, cả người anh nằm trên giường rồi tiến đến bên cạnh Thiện Lương: “Cho tôi xem cậu đang làm gì?"Thiện Lương duỗi tay ra và ném bài thi vào mặt anh.Cố Gia Duệ vừa thấy, lông mày nhíu lại: “Không phải còn lại một nửa cái này sao?"“Cậu ít nói nhảm đi, câu tôi đánh dấu cậu phải làm.”Với vẻ mặt như sống trên đời này không còn gì luyến tiếc của Cố Gia Duệ, anh ném bài thi sang một bên, cầm gối đè lên mặt mình, rầu rĩ nói: "Cho nghỉ ngơi mười phút."Thiện Lương nhìn đồng hồ trên tường: “Cho cậu mười phút."Cố Gia Duệ nằm yên tĩnh một lúc, bỏ cái gối qua rồi dựa đầu vào vai Thiện Lương, đột nhiên nói: “Tôi có thể sờ mặt của cậu không?”Thiện Lương ngẩn người, cảnh giác quay lại nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”“Tôi cảm thấy mặt của cậu không thể nào mềm như vậy được.” Cố Gia Duệ duỗi tay ra trực tiếp sờ lên mặt Thiện Lương: “Hôm nay, lúc tôi hôn cậu, tôi thấy cảm giác rất tốt nha.”Thiện Lương kéo cái tay không thành thật của Cố Gia Duệ ra: “Cấm cậu sờ.”Cố Gia Duệ ngượng ngùng buông tay, ánh mắt anh nhìn qua môi Thiện Lương.Môi cậu hồng hào không bị khô giống như những người khác mà môi có màu sắc rất đẹp.Ánh mắt Cố Gia Duệ tối sầm lại, đột nhiên anh nhớ tới lúc hôn Thiện Lương.Lúc ấy là cảm giác gì nhể?Cố Gia Duệ cau mày, anh không nhớ rõ ràng cảm giác lúc ấy nhưng có vẻ cũng không tệ