Editor: MinnnnVũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên đứng dậy dưới ánh mắt thương cảm của mọi người trong lớp.
Chị Khải Lỵ vén mái xoăn màu hạt dẻ ra sau tai rồi khẽ hừ một tiếng: “Biết vì sao tôi gọi các cậu đứng dậy không?”Trước khi Vũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên trả lời câu hỏi thì đôi mắt đẹp của cô đã trừng hai người: “Hai cậu xem bài tập của chính mình đi.
Lớp các cậu nói xấu sau lưng tôi là ngực to lại ngu ngốc, các cậu cảm thấy tôi dễ tính cho qua được à? Vì cảm thấy tôi không nhìn ra hai cậu đang chép bài nhau sao?”Vũ Đại Khí giật mình, nghĩ tới lần trước mình đã chép bài tập tiếng Anh của Hứa Vân Thiên.Nhưng rõ ràng cậu ta đã sửa thành sai mấy chỗ rồi mà, không thể bị phát hiện được chứ……Chị Khải Lỵ nhìn về phía hai người và chế nhạo: “Tôi dạy nhiều học sinh như vậy, bao nhiêu kế yêu ma quỷ quái của các cậu thế nào mà tôi chưa nhìn thấy, có cái trò vặt nào là tôi chưa từng thấy đâu, hả?”Hứa Vân Thiên khó chịu: “Thưa cô, em không có chép bài.”“Bây giờ đừng có nói cái gì nữa.” Chị Khải Lỵ xua tay: “Sau khi tan học, cả hai người đến văn phòng của tôi và mang theo giấy bút, nghe rõ chưa!”Cả lớp im lặng một lúc, cuối cùng âm thanh trầm thấp của hai học sinh nam vang lên: “Em nghe thấy rồi.”“Ngồi xuống đi!” Chị Khải Lỵ tức giận.Chuyện lặt vặt trước tiết học trôi qua như một nốt nhạc đệm, sau đó chị Khải Lỵ mở tập tài liệu giáo án ra.Tiết này nói về việc viết bài văn tiếng Anh.Chị Khải Lỵ bật máy tính lên và chiếu một bài văn viết tay lên trên màn hình chiếu, đó là bài của Cố Gia Duệ.Các môn khác của Gia Duệ đều rất tệ nhưng môn tiếng Anh thì gần như không ai có thể địch lại.Từ khi anh còn nhỏ, bố đã dẫn anh đi tham gia rất nhiều sự kiện lớn để học hỏi, trong đó cũng có rất nhiều người nước ngoài.
Những cuộc nói chuyện song ngữ thường xuyên xảy ra nên đã tạo ra một nền tảng cơ sở tiếng Anh rất tốt cho Cố Gia Duệ.
Cùng với sự trau dồi có mục đích của bố nên trình độ nói tiếng Anh của Gia Duệ đã đạt đến mức có thể thoải mái nói chuyện với người bản xứ.Vì vậy mà chị Khải Lỵ rất thích Cố Gia Duệ và luôn giao lưu với anh.
Mỗi lần cô nghe anh nói tiếng Anh thì đều rất tán thưởng.“Hôm nay, chúng ta sẽ phân tích buổi viết văn hôm trước.” Chị Khải Lỵ chỉ vào màn hình: “Nào, Cố Gia Duệ, em đứng dậy đọc bài văn của mình đi.”Cố Gia Duệ ho một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thiện Lương ngồi đằng trước mình và nói: “Cô ơi, em bị cảm, cổ họng rát lắm.”“Đau họng à?” Chị Khải Lỵ rất thất vọng: “Tiếc quá……Vậy thì Thiện Lương đứng lên đọc bài đi.”Thiện Lương được nhắc tên, đứng thẳng dậy nhìn về phía màn hình lớn.Ngay lập tức, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.Bởi vì tiêu đề của bài văn này là như thế này – nếu bạn là Lý Hoa thì phải viết e-mail cho một người bạn bên Mỹ là Tony để giới thiệu về một trong