Editor: MinnnnKhi tan học vào ngày hôm sau, mẹ Thiện Lương vẫn còn đứng ở trước cổng trường.Thiện Lương và Cố Gia Duệ nhìn nhau, anh hất cằm về phía cậu.Thiện Lương hiểu được ý của Cố Gia Duệ.Cậu quay người đi về phía mẹ mình.“Tiểu Nghị……” Giọng nói của mẹ Thiện Lương có chút khàn.“Hôm qua, cháu chưa nói lời nào đã rời đi.
Hôm nay, chúng ta tìm chỗ rồi nói rõ ràng mọi chuyện.” Vẻ mặt của Thiện Lương rất bình tĩnh.Mẹ Thiện Lương im lặng một lúc rồi gật đầu: “Cũng được.’’Họ tìm thấy một quán nước yên tĩnh và ngồi xuống nói chuyện.Mẹ Thiện Lương muốn nắm tay cậu nhưng cậu tránh đi không cho bà chạm vào.
Sắc mặt bà thoáng xám lại như tro tàn: “ Tiểu Nghị, có phải con.....”“Cháu tên là Thiện Lương.” Giọng điệu của cậu rất kiên định: “Cháu không phải Trang Nghị mà là Thiện Lương.”Người phụ nữ kinh ngạc mà ngẩng đầu.“Đêm qua, cháu đã suy nghĩ rất lâu.” Cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nếu cô đã lựa chọn ném cháu vào cô nhi viện khi cháu còn nhỏ thì điều đó có nghĩa là cô và cả nhà của cô đã lựa chọn bỏ rơi cháu.
Bây giờ, cháu đã hoàn toàn chấp nhận kết quả như này.”“Không phải.” Người phụ nữ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sốt ruột: “Lúc ấy, em trai con mới được sinh ra không lâu, tình trạng của nhà chúng ta lại vô cùng không tốt.
Bà nội và bố con bởi vì thấy con có sáu ngón tay, lại bị sứt môi, cho nên bắt ép mẹ phải vứt con đi.
Mẹ thật sự......"Thiện Lương hừ nhẹ một chút: “Bây giờ cô nói những điều này có ích lợi gì không? Vứt cũng đã vứt rồi, còn nói có nỗi khổ gì nữa?"Mẹ Thiện Lương lúng túng nói: “Tất cả là lỗi của mẹ.
Mẹ chỉ là, chỉ là nhớ con......”Nhìn biểu