“Rượu à?” Giọng điệu của Cố Gia Duệ trở nên nghiêm túc: “Con nít con nôi sao lại uống rượu, không được uống.”“Không phải cậu nói sẽ đi cùng tôi sao?” Thiện Lương nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió đêm lướt qua mặt mình: “Tại sao bây giờ cậu không giữ lời? Thật không đáng tin.”Cố Gia Duệ hừ một tiếng: “Sao đột nhiên cậu lại muốn uống rượu? Uống nhiều không tốt cho sức khỏe của cậu đâu?”“Buồn thì uống, dạ dày là để trút nỗi lòng đi.” Thiện Lương nhéo hông của Cố Gia Duệ: “Giờ cậu không uống rượu cùng tôi đúng không? Cậu không uống cùng thì đi đi.” Anh thở dài, bỗng dừng xe lại, quay người nhìn cậu.Sau một lúc lâu, anh duỗi tay xoa đầu lông xù của Thiện Lương: “Ông đây sẽ chiều theo cậu một lần.”Nụ cười trên mặt của Thiện Lương càng rạng rỡ hơn.Cố Gia Duệ đạp xe một lúc lâu, anh chở Thiện Lương về căn hộ của hai người, sau đấy mua mấy chai rượu từ cửa hàng gần đó rồi mang về.Khi anh xách theo rượu muốn mở cửa của căn hộ thì bỗng nhiên ngừng lại một chút, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại buông tay xuống, sau đó lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.Thiện Lương im lặng ngồi trong phòng.Cậu ngồi trong phòng một lúc lâu, bỗng đứng dậy đi tới chiếc vali màu ghi bám đầy bụi trong góc.
Thiện Lương mở vali rồi lấy ra một chiếc túi đen.Cố Gia Duệ cau mày, anh ở cùng cậu lâu như vậy mà vẫn chưa từng thấy Thiện Lương dọn dẹp túi trong vali, cho nên anh cũng không biết bên trong rốt cuộc có cái gì.Chỉ thấy cậu từ từ mở chiếc túi ra, động tác của cậu đình trệ hồi lâu rồi mới lấy ra một bộ quần áo nhỏ, một cái quần nhỏ và một đôi giày nhỏ.Ngoài ra còn có một gói tiền giấy cũ.Điều mà Cố Gia Duệ không biết là khi Thiện Lương bị mẹ ném ở chỗ lối vào trại trẻ mồ côi, cậu đã mặc bộ trang phục này.
Khi bà định rời đi, vì không yên tâm nên cố gắng nhét vài tờ tiền nhàu nát vào túi của Thiện Lương.Nhiều năm trôi qua, cậu vẫn luôn bảo quản những thứ này rất tốt, chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ chúng.Dường như, Thiện Lương cho rằng sẽ có một ngày nào đó mẹ cậu sẽ đến đón, một ngày nào đó gia đình sẽ đến đón cậu đi, và đây sẽ là kỉ niệm, cũng là bằng chứng tốt nhất.Đôi giày và quần áo mà mẹ đã mặc cho, vài tờ tiền mẹ đã nhét cho cậu.Thật là một bằng chứng ấm áp đến cỡ nào.Cố Gia Duệ đứng ở bên ngoài căn hộ, nơi gió đêm thổi qua, anh nhìn Thiện Lương ngồi vuốt ve từng tờ tiền nhàu nát đó hết lần này đến lần khác.
Và rồi một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cậu.Anh chợt hiểu ra.Không phải Thiện Lương không khát vọng có gia đình mà là ngược lại, nhiều năm như vậy không có bố mẹ, có lẽ cậu đối với gia đình càng có niềm khao khát vô cùng mãnh liệt.Có thể hôm nay, lúc cậu ở trong “ngôi nhà’’ đó đã nghe được một điều gì đó làm tan vỡ hoàn toàn niềm hy vọng của Thiện Lương.Nhìn hình ảnh bên trong căn phòng, Cố Gia Duệ không đành lòng, anh xoay người dựa vào tường.Một lúc lâu sau, anh đến trước cửa rồi gõ gõ mấy cái nhưng chưa tiến vào.Anh muốn cho Thiện Lương có thời gian để bình ổn lại cảm xúc, anh biết rằng cậu không muốn bị người khác nhìn thấy mình đang khóc.Qua một hồi lâu, cửa được mở ra từ trong, cảm xúc của cậu đã bình ổn lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hốc mắt của Thiện Lương lại có hơi đỏ, cậu cười nói: “Mua rượu chưa?”“Mua rồi.” Cố Gia Duệ giơ túi, khóe môi cong lên.Hai người đi vào nhà, Thiện Lương lấy rượu trong túi ra rồi ném cho Cố Gia Duệ một chai, còn mình lại cầm một chai khác mở nắp ra uống một ngụm.Đủ cay, đủ kích thích!Cố Gia Duệ nhìn bộ dạng mạnh mẽ của Thiện Lương mà nhíu mày: “Cậu uống chậm lại đí, có phải trâu đâu mà uống như thế?”Thiện Lương thả chai rượu trong tay xuống, nuốt nước bọt: “Tôi thích loại rượu này.”“Có thích cũng không được uống như thế.”Cố Gia Duệ đoạt lấy chai rượu trên tay