Lễ đính hôn của Thẩm Lương được tổ chức kín đáo và vội vàng.
Nếu là lúc bình thường, Nguyễn Ưu nhất định sẽ bị kéo đi dự lễ, nhưng ngày đính hôn của Thẩm Lương là trong kỳ phát tình của Nguyễn Ưu, cậu liền lấy lý do kỳ phát tình mà từ chối đi lễ đính hôn.
Thẩm Lương cũng không bắt ép Nguyễn Ưu, nói đúng hơn là, Nguyễn Ưu không đến lễ đính hôn của hắn, ngược lại hắn còn thấy an tâm.
Dù sao thì chuyện Nguyễn Ưu bị thương, Trương Thịnh cũng có trách nhiệm rất lớn.
Nếu Nguyễn Ưu đi dự tiệc và nhìn thấy Trương Thịnh, trong lòng sinh oán hận, rồi tiết lộ ra bên ngoài, vậy thì sẽ rất khó để chấm dứt.
Lễ đính hôn của Thẩm Lương không chỉ có mình Nguyễn Ưu không đi, mà một số nhân vật có máu mặt cũng không đi.
Điều này rất không phù hợp với phong cách thanh cao thường ngày của Thẩm Lương, có thể thấy được ba mẹ của Thẩm Lương thực sự không muốn lo liệu hôn sự cho hắn và bản thân Thẩm Lương cũng không đòi hỏi gì.
Suy cho cùng, đính hôn chỉ là một quá trình, điều khiến Thẩm Lương sốt ruột đó là mau chóng kết hôn.
Chỉ có điều, Thẩm Lương đột nhiên thông báo tin kết hôn vẫn khiến rất nhiều alpha và omega cảm thấy tan nát cõi lòng.
Alpha tiếc hận vì đóa hoa hồng có gai tươi đẹp này vậy mà lại rơi vào tay kẻ khác.
Omega tiếc nuối vì một omega như Thẩm Lương cũng không thể thoát khỏi trói buộc của hôn nhân.
Thẩm Lương tuyên bố trong lễ đính hôn rằng sẽ tổ chức hôn lễ vào một tháng sau.
Hôn lễ chính thức diễn ra vội vàng như thế, khiến nhiều người bắt đầu đồn đoán về lý do kết hôn của Thẩm Lương.
Mà Thẩm Lương thì lại lừa mình dối người mà cho ra một cái cớ: Một tháng sau, thời tiết sang thu, hắn thích phong cảnh đẹp như tranh vẽ của mùa thu.
Lấy cớ gượng gạo như vậy, ngay cả Nguyễn Ưu cũng không nhịn được cười khi xem tin tức đó và ngược lại cậu không thể không bội phục Thẩm Lương ở phương diện này.
Thẩm Lương chính là có tố chất tâm lý tốt như vậy, không cần biết chân tướng sự thật là gì, hắn đều có thể tự biện minh cho mình trước sự nghi vấn của người khác.
Thẩm Lương cũng không cần người khác tin tưởng, hắn chỉ cần thuyết phục bản thân, sau đó tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn làm nhất.
Về phần Trương Thịnh kia, không ai biết gã đang làm gì.
Các phương tiện truyền thông chỉ mịt mờ nhắc tới Trương Thịnh là một người làm về nghệ thuật.
Nguyễn Ưu đoán đây có lẽ là thân phận mới mà Thẩm Lương đã nhét cho Trương Thịnh, dù sao thì nhìn Trương Thịnh cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ nghiện rượu, nóng tính bạo lực, thô lỗ điên cuồng.
Mặc dù Nguyễn Ưu không biết Trương Thịnh kia có chỗ nào hấp dẫn được Thẩm Lương, thế nhưng trong lòng Nguyễn Ưu mơ hồ có một chút vui vẻ.
Hơn hai chục năm nay Thẩm Lương vẫn luôn sống ích kỷ chỉ biết mình mình, nếu thật sự có một Trương Thịnh có thể khiến Thẩm Lương cũng móc sạch tâm tư, dốc hết sức lực để đối phó, có lẽ đối với Thẩm Lương mà nói cũng không hẳn là một đợt rèn luyện.
Nói thẳng ra, ngoại trừ quá mức ích kỷ thì ở những phương diện khác, Thẩm Lương quả thực rất ưu tú.
Nếu Trương Thịnh là người có thể khiến cho Thẩm Lương trở nên chín chắn và bao dung, thì Nguyễn Ưu cũng rất chờ mong Thẩm Lương có thể biến thành một người hoàn mỹ chân chính.
Kỳ phát tình của Nguyễn Ưu kết thúc theo lễ đính hôn của Thẩm Lương.
Sau khi kỳ phát tình làm cho cậu và Lục Quan Triều đều lúng túng trôi qua, Nguyễn Ưu cũng không muốn nhớ mãi chuyện này, cậu không còn trốn tránh Lục Quan Triều, chỉ cần nhớ sau này mang theo thuốc ức chế ở bên người, để tránh phát sinh chuyện này một lần nữa là được rồi.
Nguyễn Ưu phát hiện ra mình không có cách nào nhận được bất cứ thứ gì ở Lục Quan Triều.
Dù là nhu cầu sinh lý hay tình cảm, cậu không dám đòi hỏi cái gì, mà Lục Quan Triều lại càng không muốn cho.
Hôn nhân giữa cậu và Lục Quan Triều khác với hôn nhân của ba và mẹ.
Ba mẹ là ân ái hòa thuận, ngọt ngào mỹ mãn và hạnh phúc, Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu chỉ là không thể không sống tiếp.
Giống như một nồi nước ấm đang chờ nguội lạnh, Nguyễn Ưu là thìa muối đã sớm bị pha loãng trong nước ấm, sẽ không thể tan vào khối đá lạnh lẽo dưới đáy nồi.
Nguyễn Ưu từng vì Lục Quan Triều chuyển về nhà mà mơ hồ dấy lên một chút mong đợi từ đáy lòng, nhưng lại theo kỳ phát tình lần này mà vỡ nát.
Điều khiến Nguyễn Ưu cảm thấy bất đắc dĩ chính là, rõ ràng là cậu bị Lục Quan Triều mịt mờ từ chối một cách khách khí trong kỳ phát tình, nhưng có vẻ như Lục Quan Triều mới giống người bị từ chối.
Khoảng thời gian này, anh đều duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đi sớm về trễ.
Nguyễn Ưu không thể nào chạm mặt Lục Quan Triều khi anh về.
Không thấy được Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu lại gặp được Cố Hân Nhĩ.
Có vẻ Cố Hân Nhĩ thật sự không có việc gì để làm, mặc dù nhà Triệu Kình là một đại gia tộc, nhưng tuổi tác so với Cố Hân Nhĩ khá lớn, hơn nữa Cố Hân Nhĩ cũng không phải là xuất thân từ danh gia vọng tộc, người nhà họ Triệu đều không thích tiếp xúc với y, vậy nên Cố Hân Nhĩ thường xuyên tìm Nguyễn Ưu để chơi cùng.
Khoảng thời gian trước, bởi vì kỳ phát tình nên Nguyễn Ưu không tiện hòa vào đám đông, Cố Hân Nhĩ hẳn là nhịn gần chết, y tính toán thời gian kỳ phát tình của Nguyễn Ưu trôi qua, rồi vội vàng gọi điện cho cậu và rủ cậu cùng ra ngoài chơi.
Cố Hân Nhĩ và Nguyễn Ưu hẹn nhau ở công viên giải trí.
Khi Nguyễn Ưu đến đúng giờ, cậu trông thấy Cố Hân Nhĩ đeo một chiếc bờm hoạt hình to đùng ở trên đầu, y đang đứng ở trước cửa công viên giải trí chờ cậu.
Thấy Nguyễn Ưu lại đây, Cố Hân Nhĩ nhảy lên vẫy tay một cái, chỉ lo Nguyễn Ưu không nhìn thấy mình.
Nguyễn Ưu đi tới bên cạnh Cố Hân Nhĩ.
Cố Hân Nhĩ giống như làm ảo thuật, y lấy ra một cái bờm khác từ phía sau: " Đây, cái này cho cậu, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải chơi thật sảng khoái! ".
Nguyễn Ưu cảm thấy thật trẻ con, do dự không biết mình có nên nhận lấy cái bờm này hay không.
Cố Hân Nhĩ đã tự giác giúp Nguyễn Ưu đeo nó lên đầu, sau đó lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Nguyễn Ưu mấy lần, y vỗ tay cười nói: " Tôi biết ngay là cậu đeo kiểu này sẽ đẹp lắm mà! Đi thôi!." Nguyễn Ưu không có cơ hội phản kháng thì đã bị Cố Hân Nhĩ kéo về phía công viên, có một số người mặc tây trang đen đi theo phía sau bọn họ.
Nguyễn Ưu không nhịn được quay đầu lại nhìn, Cố Hân Nhĩ bảo: " Đó là vệ sĩ do Triệu Kình sắp xếp cho tôi, anh ấy sợ tôi xảy ra chuyện.
"
Nguyễn Ưu nghe vậy không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo: " Ông Triệu đối xử với cậu tốt thật đấy."
Cố Hân Nhĩ bĩu môi, không quá cao hứng mà than: " Tốt thì tốt, chỉ là quá phiền! Đối xử với tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi, cứ luôn sợ mất đi tôi.
"
Thế nhưng tính cách của Cố Hân Nhĩ đúng là rất giống một đứa trẻ, y vừa nói thế này, vừa nói thế kia: " Đừng để ý tới bọn họ, hôm nay tôi cầm " Thượng phương bảo kiếm " của Triệu Kình, công viên giải trí này chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Nguyễn Ưu đã nghe qua, một số công viên giải trí nổi tiếng trong nước đều có sự đầu tư của Triệu Kình, Cố Hân Nhĩ cũng coi như là bà chủ, bà chủ muốn chơi, thì đương nhiên là muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Có vẻ Cố Hân Nhĩ cũng là lần đầu tiên đến đây.
Sau khi vào công viên thì hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, y kéo cánh tay Nguyễn Ưu đầy phấn khích rồi thì thầm: " Nguyễn Ưu, khi còn bé tôi vẫn luôn muốn được vui chơi trong công viên giải trí.
Tốt nhất là chơi đến khi người khác đều nghỉ làm rồi, còn tôi thì có thể chơi bao nhiêu tùy thích trong đó.
Ngày hôm nay sắp thành hiện thực, sao cậu không hào hứng vậy!." Cố Hân Nhĩ đẩy Nguyễn Ưu một cái, chỉ vào Tháp rơi tự do (*) ở bên cạnh và bảo: " Cậu không cần giả bộ nghiêm túc đâu, tôi thấy con mắt của cậu đều sắp dán lên trên kia rồi!." Nguyễn Ưu bị Cố Hân Nhĩ kéo về hướng Tháp rơi tự do, Cố Hân Nhĩ vừa đi vừa nói liên miên: