Sự bảo vệ của Lục Quan Triều đối với Nguyễn Ưu làm cho cậu thụ sủng nhược kinh(1), mãi đến tận khi ngồi trên xe trên đường trở về nhà, vẫn còn có chút hồ đồ.
(1) 受宠若惊: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Lục Quan Triều thắt dây an toàn cho cậu, thấy thế liền dùng ngón tay kẹp lấy chóp mũi cậu, bóp nhẹ.
" Đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?".
Không biết là do câu nói này hay do động tác của Lục Quan Triều, đối với hai người họ mà nói đều có chút quá mức thân mật.
Nguyễn Ưu nhất thời càng ngượng ngùng, định thần lại, nói: " Không có gì...".
Khi bữa cơm gặp mặt vừa tan, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều theo chân Kiều Nhiễm và Nguyễn Thạch An cùng nhau ra ngoài, và nhìn bọn họ đi ra trước.
Trước khi rời đi, Kiều Nhiễm vừa có chút vui mừng vừa có chút không đành lòng mà nhìn Nguyễn Ưu, bà hình như muốn nói gì đó, chú ý đến Lục Quan Triều đang ở bên cạnh, đến cùng vẫn chưa nói gì.
Lục Quan Triều quan sát biểu hiện của bà(2), muốn kiếm cớ tránh sang một bên để hai mẹ con nói ra lời trong lòng, thì bị người cũng tinh ý không kém, Nguyễn Thạch An, kêu cùng đi tới bãi đậu xe lái xe đi ra ngoài trước.
(2) 察言观色 : sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt。
Nguyễn Ưu đi bên cạnh Kiều Nhiễm, được Kiều Nhiễm căn dặn phải cùng Lục Quan Triều chung sống thật tốt.
Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều có tiến triển đối với Kiều Nhiễm mà nói là một niềm vui bất ngờ, trước đây bà đã vô cùng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Lục Quan Triều quan tâm đến Nguyễn Ưu, gặp chuyện cũng có thể che chở cậu, thì cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Suy cho cùng cũng là omega mà mình thiên kiều vạn sủng nuôi lớn, Kiều Nhiễm vẫn hi vọng Nguyễn Ưu sau khi kết hôn cũng được người nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Mà Lục Quan Triều bên này, anh cùng Nguyễn Thạch An đi lấy xe.
Xe của Nguyễn Thạch An đã đỗ ở phía trước, hai người đứng trước cửa xe, Nguyễn Thạch An không có ý định lên xe, ông nói: " Quan Triều, ngày hôm nay có mấy lời này, tôi không phải đứng trên danh nghĩa ba vợ nói với cậu, mà là đứng ở thân phận cùng là alpha để nói cho cậu biết."
Lục Quan Triều nghe lời, nói: " Ba, ngài nói đi."
Nguyễn Thạch An không nhiều lời, nhưng ông nhấn mạnh vào vấn đề: " Trước đây, trong nửa năm cậu và Ưu Ưu kết hôn, cậu đã không đánh dấu nó, nghe nói cũng rất ít khi về nhà, bất kể lý do công việc bận rộn hay là cái gì khác, tất cả xem như là quá khứ.
Bây giờ cậu đã đánh dấu Ưu Ưu, lúc thường đối với nó thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vậy thì hãy coi nó như người bạn đồng hành duy nhất của cậu trong suốt cuộc đời, đặt nó ở trong lòng và cùng nó bên nhau hạnh phúc đến già (3).
(3) 白头到老: bạch đầu giai lão, đầu bạc răng long, chung sống hòa hợp, bên nhau hạnh phúc đến già.
Đều là alpha, được hưởng sự chăm sóc của omega, thì phải biết chịu trách nhiệm trong hôn nhân.
Nếu có một ngày cậu không làm được, thì cậu phải hiểu rằng, một khi cậu trả lại Ưu Ưu cho chúng tôi, tôi sẽ không để cậu cướp nó đi một lần nữa."
Lời nhắc nhở của Nguyễn Thạch An làm cho Lục Quan Triều kinh ngạc, quả thực cả hai đều là alpha, hiển nhiên Nguyễn Thạch An so với Kiều Nhiễm càng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Lục Quan Triều hơn.
Đánh dấu đối với Lục Quan Triều mà nói thì không phải là việc hệ trọng gì, nhưng đối với một omega như Nguyễn Ưu, đó không phải là chuyện nhỏ, bởi vậy nhất thiết phải cẩn thận.
Cuộc hôn nhân của Nguyễn Ưu là một lựa chọn vội vàng và bất đắc dĩ, nếu như đánh dấu cũng như thế, thì quả là quá tàn nhẫn với Nguyễn Ưu.
Lục Quan Triều cùng Nguyễn Ưu ở trong xe mỗi người một ý, Nguyễn Ưu nghĩ về lời dặn dò ân cần của Kiều Nhiễm dành cho cậu, trong khi Lục Quan Triều vẫn đang hồi tưởng lại những lời nói kia của Nguyễn Thạch An.
Sau một lúc im lặng, bàn tay phải vốn dĩ cầm vô lăng của Lục Quan Triều đã được đặt ở trên mu bàn tay của Nguyễn Ưu.
Lòng bàn tay khô ráo ôm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của Nguyễn Ưu vào trong.
Nguyễn Ưu không nhịn được ngước mắt lên nhìn về phía Lục Quan Triều.
" Ưu Ưu, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt." Lục Quan Triều nói.
Bỏ qua lời thề nguyện mà Lục Quan Triều đã nói khi kết hôn, đây là lời hứa đầu tiên mà Lục Quan Triều tự nguyện hứa với Nguyễn Ưu, nó đơn giản đến cực điểm, nhưng khoảnh khắc Nguyễn Ưu nghe thấy, cậu gần như muốn rơi lệ.
Vốn dĩ cậu không dám ôm bất kỳ kỳ vọng nào, mặc dù cậu không làm gì nên tội, nhưng lại phải chịu đựng sự thờ ơ của Lục Quan Triều, sự xem thường của những người hầu nhà họ Lục, còn bị những người khác chế giễu cười cợt và bàn tán khi họ rảnh rỗi.
Bây giờ Lục Quan Triều nói ra câu này, Nguyễn Ưu mới đột nhiên cảm thấy, trước đây mình đã tủi thân và bất lực như vậy.
Những chuyện vụn vặt đó giày vò khiến cậu vô cùng đau khổ, nhưng vì bị chồng lạnh nhạt mà không thể không tiếp tục chịu đựng.
Hiện tại rốt cục cũng được nghe Lục Quan Triều nói một câu như vậy, Nguyễn Ưu sững sờ một lúc, nước mắt tuôn ra từng giọt từng giọt lớn.
Lúc đầu cậu chỉ nghẹn ngào, sau đó là suy sụp mà gào khóc.
Lục Quan Triều không ngờ Nguyễn Ưu sẽ phản ứng như thế, nhất thời hoảng hốt, liền vội vàng tìm một vị trí ven đường để đậu xe.
Quay đầu nhìn Nguyễn Ưu một lần nữa, Nguyễn Ưu lấy hai tay che mặt, nước mắt tràn ra từ trong khe hở ngón tay, Lục Quan Triều vội vã rút mấy tờ khăn giấy.
Nhưng Lục Quan Triều không biết nên an ủi Nguyễn Ưu ra sao, tay anh cứng đờ một hồi lâu mới rơi trên vai Nguyễn Ưu nói: " Được rồi, được rồi, trước đây đều là tôi không tốt, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Bả vai Nguyễn Ưu giật giật vài cái, như một chú bướm yếu ớt vỗ cánh, sau đó cậu cúi đầu xuống, khom lưng áp trán vào đầu gối, giọng nghèn nghẹn nói: " Lục Quan Triều, sao anh lại xấu xa như vậy."
Lục Quan Triều tất nhiên là hiểu hết những gì cậu nói, nghe vậy gật đầu liên tục, nói: " Đúng, là tôi không tốt, là tôi xấu xa."
Nguyễn Ưu khóc một hồi lâu mới bình tĩnh lại, Nguyễn Ưu cảm thấy có chút ngượng ngùng sau khi ngừng khóc.
Cậu không ngờ rằng mình lại bởi vì một câu nói của Lục Quan Triều mà có phản ứng lớn như vậy.
Khi tỉnh táo lại, cậu cũng không thể tin nổi.
Tính của cậu vẫn luôn không dễ kích động (4), cũng may là Lục Quan Triều không chê cười cậu, thấy cậu ngưng khóc, Lục Quan Triều cũng thở phào nhẹ nhõm rồi lái xe tiếp tục trở về nhà.
(4) Từ gốc là " 大喜大悲 ": đại hỉ đại bi: theo ý hiểu của mình là kiểu vui cũng nhiều mà buồn cũng nhiều = nhạy cảm, mà theo ngữ cảnh thì trái ngược với nó là không dễ bị cảm xúc chi phối = không dễ kích động.
Trên đường về nhà, trong lòng Nguyễn Ưu rối bời, khóc lớn một hồi không dễ gì dừng lại được.
Nguyễn Ưu rút mấy tờ giấy, hỉ xong nước mũi lau xong nước mắt mới nhớ ra Lục Quan Triều còn đang ở bên cạnh, thoáng chốc trở nên mặt đỏ tới mang tai.
Cậu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn về hướng Lục Quan Triều, không ngờ Lục Quan Triều đang nhìn cậu một cách thích thú, Nguyễn Ưu nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Tuy rằng lúng túng, nhưng Lục Quan Triều cũng không có cười chê cậu, chỉ đổi chủ đề hỏi Nguyễn Ưu: " Chuyện bù đắp tuần trăng mật đã nói trước đó, em thấy có nơi nào muốn đến hay không?." Đôi mắt to vẫn còn hai hàng nước mắt của Nguyễn Ưu nhìn chằm chằm vào anh, vô cùng kinh ngạc nói: " Thật sự muốn đi á?".
Tiếng của cậu còn mang theo giọng mũi nồng đậm, khàn khàn nói: " Em còn tưởng rằng anh vì muốn qua mặt người nhà Trương Thịnh nên mới nói như vậy."
Lục Quan Triều dừng lại một chút, mới nói: " Không phải, vốn là có ý định này, nhưng tôi không biết chính xác em thích đến địa điểm nào, thích loại hình du lịch nào...!vậy nên chưa nói với em."
Lục Quan Triều vươn tay nhéo lòng bàn tay của Nguyễn Ưu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy và nói: " Hay là cứ để cho em sắp xếp đi ha."
Nguyễn Ưu vẫn có chút do dự, nói: " Để cho em làm thật sao?".
Lục Quan Triều nháy mắt, sau đó hé miệng nở nụ cười, nói: " Ừ, em là Lục phu nhân, những việc này đều tùy thuộc vào em."
Nguyễn Ưu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: " Đi đâu cũng được sao? Trong nước hay nước ngoài cũng có thể?."
" Phải, trong nước hay nước ngoài, nội địa hay ven biển, đi nơi nào đều do em quyết định."
Lục Quan Triều khởi động xe, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nguyễn Ưu.
Thời điểm Lục Quan Triều nói chuyện hơi nghiêng mặt, xương quai hàm sắc nét uyển chuyển, cằm sinh ra đã hơi chếch lên, cao quý và lạnh lùng (5).
Nhưng khi lái xe, anh xắn cổ tay áo sơ mi lên, lộ ra bắp tay nhỏ rắn chắc.
Khi nói chuyện với Nguyễn Ưu, giọng của anh cũng rất ôn hòa, điều này làm giảm đi vẻ ngoài và khí chất cao cao không thể với tới mà anh mang đến, chỉ càng làm cho Nguyễn Ưu cảm thấy anh thật đẹp trai.
(5) Một điều thú vị khi edit là từ " lạnh lùng " ( từ gốc 冷淡), mang nhiều nghĩa miêu tả không chỉ tính cách mà còn hành động LQT đã làm trong chuyện luôn, như: " lạnh lùng ", " thờ ơ/ lạnh nhạt", " vô tình ":)).
" Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai." Ý nghĩ này khiến trái tim Nguyễn Ưu đập thình thịch.
Trong đầu Nguyễn Ưu hò hét loạn lên, cậu nghĩ tới câu nói " Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ", mặt càng đỏ hơn.
Về đến nhà ngược lại không buồn ngủ, sau khi Nguyễn Ưu tắm xong, Lục Quan Triều nói có một số công việc tồn đọng phải xử lý trong ngày, nên anh đến thư phòng.
Nguyễn Ưu liền mừng rỡ ôm điện thoại di động lên giường, làm ổ ở trên giường xem video.
Khi Lục Quan Triều bước vào thì Nguyễn Ưu vẫn còn ôm điện thoại di động, nhìn thấy Lục Quan Triều đứng ở cửa, Nguyễn Ưu sợ hết hồn, chụp vội điện thoại để khóa màn hình, sau đó đặt lên giường một cách cảnh giác, lo lắng hỏi: " Sao anh quay lại sớm vậy."
Lục Quan Triều nhìn Nguyễn Ưu, rồi nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu, hiểu ý mà nói: " À, quên lấy bộ đồ ngủ, tôi đi tắm đây."
Lục Quan Triều đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ, Nguyễn Ưu nghển cổ nhìn Lục Quan Triều bước vào phòng tắm, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước, mới mở điện thoại ra.
Khi Lục Quan Triều tắm xong trở về phòng, Nguyễn Ưu vẫn chưa ngủ, cậu rúc trong ổ chăn xem điện thoại, anh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại phản chiếu vào mặt Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều nhìn thấy cậu đang cười khúc khích.
" Nằm trên giường thì chơi điện thoại ít thôi, hỏng mắt đấy." Lục Quan Triều đi đến bên kia giường, vén chăn lên, nói.
Nguyễn Ưu " Ồ " một tiếng, nhưng không có ý bỏ điện thoại xuống.
Lục Quan Triều dựa vào đầu giường nhìn cậu một lúc.
Nguyễn Ưu vuốt các video ngắn trên điện thoại, từng đoạn video ngắn 15 giây nhàm chán nối tiếp nhau hết video này đến video khác.
Nguyễn Ưu đã xem rất say mê.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã lướt qua vài cái video, thấy thích còn có thể tiện tay bấm Like.
Lục Quan Triều bị phớt lờ có chút không vui, anh ho nhẹ một tiếng, Nguyễn Ưu xem xong một video mới hoàn hồn, nghiêng nửa mặt sang hỏi anh: " Sao vậy anh? Chăn mỏng quá à?." Lục Quan Triều không lên tiếng, tiết ra một ít tín tức tố, muốn tạo áp lực cho Nguyễn Ưu.
Nhưng tuyến thể của Nguyễn Ưu vẫn chưa hồi phục, cậu không cảm nhận được.
Lục Quan Triều ở trong phòng chứa đầy mùi Tùng hương (6) hờn dỗi một lúc, cuối cùng không nhịn được mò sang Nguyễn Ưu.
(6) nhựa thông sau khi chưng cất
Điện thoại của Nguyễn Ưu đột nhiên bị Lục Quan Triều giật mất, làm cậu sợ hết hồn.
Lục Quan Triều tiện tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường, trong điện thoại vẫn còn vang lên hiệu ứng tiếng cười của người đàn ông trung niên đáng ghét.
Nguyễn Ưu vươn tay muốn cầm lấy mấy lần, lại bị Lục Quan Triều ôm vào trong lòng.
" Đã muộn thế này rồi còn xem điện thoại, tịch thu."
Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều ép ngủ ở trong vòng tay của anh, nhưng hai người đã ngủ một giấc rất sâu vào buổi chiều, lúc này cũng không