Lục Quan Triều không đợi Nguyễn Ưu, anh cứ một mạch đi nhanh về phía trước.
Cơn tức giận không biết từ đâu ập tới đang nhấn chìm Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều bước vào thang máy, nhìn thấy Nguyễn Ưu chạy đến, anh đóng cửa thang máy không thương tiếc.
Thang máy từ tầng cao nhất chạy xuống, chỉ mất vài giây là đến tầng bọn họ đang ở.
Lục Quan Triều đi thẳng về phòng, nhưng không có chỗ nào để trút cơn giận trong lòng.
Anh nóng nảy vuốt tóc, rồi đứng trước cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Lục Quan Triều biết, không hề có bất kỳ màn bắn pháo hoa nào trong cảnh đêm ở Đảo Lê.
Đây chính là do Hứa Tri Hải chuẩn bị cho Nguyễn Ưu.
Hứa Tri Hải có cảm xúc ám muội kia với Nguyễn Ưu, kẻ ngu si cũng cảm nhận được.
Vậy mà Nguyễn Ưu, cậu lại còn hào hứng và mong đợi được thưởng thức màn trình diễn bắn pháo hoa.
Lục Quan Triều cũng hiểu rất rõ, cuộc hôn nhân của anh và Nguyễn Ưu không phải dựa trên tình yêu.
Thế nhưng, đánh dấu là một loại trói buộc hơn cả tình yêu.
Nó mang ý nghĩa trách nhiệm và nó cũng có nghĩa là loại dục vọng chiếm hữu này xuất phát từ bản năng.
Nguyễn Ưu là omega của Lục Quan Triều, mới bị người khác dòm ngó chút thôi, Lục Quan Triều đã không thể chịu nổi.
Chuyến thang máy của Nguyễn Ưu cuối cùng cũng đáp xuống và trở về phòng.
Trông thấy Lục Quan Triều đang đứng trước cửa sổ, Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu treo áo khoác của Lục Quan Triều lên, rót một ly nước cho anh, rồi đi đến bên cửa sổ, cẩn thận liếc nhìn Lục Quan Triều.
" Anh uống chút nước đi, sau này em sẽ không gặp Hứa Tri Hải nữa." Nguyễn Ưu nói.
Khi đứng đợi thang máy, Nguyễn Ưu đã suy nghĩ thật kĩ vì sao Lục Quan Triều lại tức giận.
Hành động khiêu khích của Hứa Tri Hải quá mức rõ ràng.
Anh ta khiến Lục Quan Triều cảm thấy bị xúc phạm.
Mặc dù Nguyễn Ưu không có ý nghĩ nào khác với Hứa Tri Hải, nhưng nếu Lục Quan Triều cảm thấy không thoải mái, thì Nguyễn Ưu sẽ quyết định cắt đứt liên lạc với Hứa Tri Hải.
Dù sao trước đây cũng chưa từng qua lại.
Hứa Tri Hải có những tâm tư đó đối với cậu, là thật hay giả, là nhất thời nổi hứng hay có ý đồ riêng, Nguyễn Ưu đều không muốn đi sâu vào nó nữa.
Trong cuộc sống vợ chồng, nếu nhất định phải có một người chọn lùi một bước, Lục Quan Triều đã không lùi, vậy thì hãy để Nguyễn Ưu rút lui đi.
Nguyễn Ưu không muốn tính toán phân chia thiệt hơn.
Bởi vì Lục Quan Triều đã nói rằng bọn họ sẽ chung sống thật tốt, nên Nguyễn Ưu không muốn để sự kỳ vọng đẹp đẽ trước mắt này bị tan vỡ.
Omega sẽ sản sinh ra sự phục tùng, tôn thờ và say đắm xuất phát từ bản năng sinh lý đối với alpha đã đánh dấu mình.
Cho dù tuyến thể của Nguyễn Ưu chưa hồi phục, nhưng bản năng đang chảy trong gien của omega cũng đủ để khiến Nguyễn Ưu phải khuất phục.
Huống chi, trong lòng Nguyễn Ưu hiểu rõ, trong cuộc hôn nhân này, rốt cục thì cậu mới là người yêu Lục Quan Triều lâu hơn và cũng yêu nhiều hơn.
Lục Quan Triều quay đầu lại, nhìn thấy omega xinh đẹp, ngoan hiền đang cúi mặt xuống.
Ngọn lửa không tên trong lòng anh cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Anh vươn tay nhận lấy ly nước mà Nguyễn Ưu đưa tới.
" Ngày mai lên máy bay đúng không?." Lục Quan Triều hỏi.
Nguyễn Ưu gật đầu, thưa: " Vâng, vào sáng mai."
Lục Quan Triều đặt ly nước xuống, vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo, nói: " Thế thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút."
Nguyễn Ưu vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Sau khi tắm xong đi ra, cậu mới biết Lục Quan Triều vẫn chưa muốn dừng mọi chuyện ở đây.
Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều ấn vào giữa háng.
dương v*t khổng lồ của alpha nhô lên dưới lớp áo choàng tắm.
Mặt của Nguyễn Ưu dán lên trên nó qua một chiếc áo tắm trơn mượt.
Cậu có thể cảm nhận được sức nóng và sự hung tàn của nó.
Tay của Lục Quan Triều đè lên mái tóc mềm mại của Nguyễn Ưu, anh bảo: " Liếm đi."
Nguyễn Ưu hơi khó tiếp nhận.
Vật này trông như vậy, nếu phải đút vào trong miệng, thì Nguyễn Ưu cảm thấy cậu vẫn chưa thể vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Nhưng Lục Quan Triều ỷ thế ép người, dù cho tuyến thể của Nguyễn Ưu bị thương không thể cảm nhận được tin tức tố, cậu vẫn có thể nhìn ra Lục Quan Triều đang lửa giận ngập đầu.
Chỉ còn chờ xem là Nguyễn Ưu đến dập ngọn lửa này, hay là bản thân anh tự dập.
Cân nhắc hai bên, Nguyễn Ưu nhắm mắt rồi vén áo tắm lên.
Lục Quan Triều không mặc quần lót, vật kia được đà vươn thẳng ra ngoài.
Nguyễn Ưu đưa tay nắm lấy nó, cậu ngước mắt lên nhìn Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều dùng ánh mắt ra hiệu kêu cậu tiếp tục.
Nguyễn Ưu nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cậu nhắm mắt và ngậm tính khí của Lục Quan Triều vào trong miệng.
Mùi vị của nó rất khó chịu, nhưng Nguyễn Ưu biết Lục Quan Triều bây giờ đang tức giận, nếu không phục vụ anh cho thật tốt, thì đêm này mình sẽ phải chịu nhiều khổ sở.
Vậy nên sau khi ngậm vào, hơi hơi thích ứng một chút, liền ra sức liếm lên.
Lục Quan Triều nhìn từ trên cao xuống chỉ cho Nguyễn Ưu biết cách dùng gò má mút và hút lấy nó.
Khoang miệng của Nguyễn Ưu vừa ấm vừa ướt, Lục Quan Triều sảng khoái thở dốc, đẩy về phía trước, đút vào miệng Nguyễn Ưu sâu hơn.
Nguyễn Ưu bị đâm đến nôn khan, nhưng lại không thể nhả tính khí của Lục Quan Triều ra.
Cậu chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, muốn hít một hơi.
Nước miếng ướt đẫm từ khóe miệng chảy ra, dính trên dương v*t của Lục Quan Triều, rồi tí tách rơi trên mặt đất.
Loại cảm giác trở thành công cụ kích thích ham muốn tình dục của Lục Quan Triều lại xuất hiện, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
Nguyễn Ưu không đạt được bất kỳ khoái cảm nào trong quan hệ tình dục, hầu hết thời gian, cậu chỉ có trách nhiệm làm cho alpha của mình được sung sướng.
Thời gian Nguyễn Ưu dừng lại quá lâu.
Lục Quan Triều không thể chờ nổi, anh ấn vào sau đầu của Nguyễn Ưu và đưa đẩy qua lại.
Cổ họng nhỏ hẹp là một nơi thích hợp.
Lục Quan Triều ở trong quá trình rút ra cắm vào nhận được khoái cảm giống như đang làm tình.
Dáng vẻ Nguyễn Ưu thống khổ nhắm mắt nhưng lại dâm đãng há miệng chịu đựng anh ra vào đã kích thích rất lớn đến Lục Quan Triều, động tác của anh càng lúc càng nhanh.
Hàm trên của Nguyễn Ưu nóng rát.
Mỗi lần quy đầu to lớn cạ vào hàm trên đều khiến cho Nguyễn Ưu đau đớn như bị thiêu đốt.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Quan Triều cũng rút tính khí của mình ra, rồi cầm lấy tay Nguyễn Ưu để thủ dâm cho mình bắn ra.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Lục Quan Triều dùng một ít tinh dịch dính trên tay làm chất bôi trơn, mở rộng qua loa vài lần rồi chen vào hậu huyệt của Nguyễn Ưu.
Tuy rằng hậu huyệt của omega vốn là dùng để giao hợp, nhưng bây giờ không phải trong kỳ phát tình, vậy mà màn dạo đầu lại làm qua loa như thế.
Nguyễn Ưu rên lên một tiếng vì quá mức đau đớn.
Song, một tiếng rên rỉ này còn chưa kịp kết thúc thì đã thay đổi âm điệu.
Lục Quan Triều đâm vào dồn dập.
Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình sắp bị đâm thủng.
Cậu bị Lục Quan Triều ôm vào trong lồng ngực.
Tấm lưng gầy gò áp vào ngực của Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều vừa nhấp vừa véo hai núm vú trước ngực của Nguyễn Ưu.
Lục Quan Triều ghé sát vào tai Nguyễn Ưu, anh nhỏ giọng hỏi: " Đau không?."
Nguyễn Ưu gật đầu cho qua, nhưng Lục Quan Triều lại cười: " Nói dối! Rõ ràng là em rất sướng.
Nhìn em dâm thế này cơ mà.
đầu v* cứng đến mức dựng đứng lên hết rồi."
Nguyễn Ưu ngoài bị Lục Quan Triều thao liên tiếp, còn phải chịu đựng những lời trêu chọc của anh, bất kể là phương diện nào cậu cũng không đủ sức phản kháng.
dương v*t của Lục Quan Triều tiến vào sâu hơn, nhiều lần đâm tới cửa khoang sinh sản.
Nguyễn Ưu không thể chịu nổi sự kích thích như vậy, cậu quằn quại muốn cúi người xuống ôm lấy bụng, nhưng lại bị Lục Quan Triều túm lấy cổ tay không cho phép.
" Nơi đó đang chào đón tôi, muốn cho tôi vào." Lục Quan Triều nói.
Nguyễn Ưu hoảng sợ mở to mắt.
Thế nhưng Lục Quan Triều không hề bị lay động, anh tiến vào càng lúc càng sâu.
Cửa khoang sinh sản bị đâm đến mềm mại, lộ ra một lối đi.
Lục Quan Triều nói: " Bác sĩ đã nói rằng em không thể mang thai.
Nhưng nếu em thật sự có thai, thì sẽ không còn ai dám tơ tưởng đến em nữa."
Cửa khoang sinh sản của Nguyễn Ưu vừa sưng vừa đau.
Cậu không nói được gì, chỉ biết điên cuồng lắc đầu và rơi lệ giống như hoàn toàn gục ngã.
Nhưng lại bị Lục Quan Triều liên tục cưỡng ép tiến vào.
Cuối cùng, khi Nguyễn Ưu sắp hôn mê, cậu cảm nhận được tinh dịch đang rót vào khoang sinh sản của mình, và Lục Quan Triều thì thở dài một cách sảng khoái.
Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, cậu hiểu rõ, Lục Quan Triều đã làm cả đêm, lăn qua lộn lại như thế.
Một trang này cũng coi như là miễn cưỡng lật qua.
* mỗi lần đến đoạn H là chỉ muốn khóc T^T*
Khi ra sân bay vào ngày hôm sau, Nguyễn Ưu xụi lơ ở trên chỗ ngồi, cho đến khi lên máy bay cũng vẫn uể oải nằm im.
Lục Quan Triều nhìn thấy đôi lông mày của cậu nhíu chặt lại, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Anh quay đầu, ngắm biển mây ngoài cửa sổ, thở ra một hơi, cảm thấy tràn đầy sinh lực không thể diễn tả được.
Bọn họ quyết định dừng chân ở một quốc gia nhỏ bé và không nổi tiếng ở Châu Âu.
Máy bay không thể bay thẳng đến đó, mà cần phải quá cảnh.
So với sự nhanh gọn của hòn đảo nhỏ trong nước, địa điểm mới được chọn rõ ràng là bất tiện hơn một chút.
May mắn thay, trong hành trình kế tiếp chưa từng xuất hiện Hứa Tri Hải thứ hai.
Sau khi Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đến nơi, bọn họ đã trải qua mười ngày trong yên bình.
Món ăn địa phương thiên về thanh đạm.
Bởi vì trên cơ sở giữ được mùi vị nguyên bản của món ăn, nên người ta rất thích nêm thêm gia vị chua.
Nguyễn Ưu ăn không quen đồ ăn ở bên này.
Lục Quan Triều liền đưa Nguyễn Ưu đi tìm nhà hàng Trung Hoa.
Do nhịp sống chậm rãi nên khi đi tham quan khắp các đường lớn ngõ nhỏ, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mối quan hệ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Nguyễn Ưu từ trong lời kể của anh biết được chuyện một thời ba mẹ của Lục Quan Triều đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành quyền lực ở Lục gia và phải chật vật chuyển nhà ra nước ngoài sinh sống.
Mãi cho đến khi Lục Quan Triều vực dậy gia đình của mình một lần nữa.
Lục gia mới lại để gia đình anh vào trong tầm mắt.
Những chuyện đó trước đây Nguyễn Ưu không hề biết.
Dẫu sao thì Nguyễn Ưu cũng chỉ gặp qua ba mẹ của Lục Quan Triều có vài lần.
Ba mẹ của Lục Quan Triều cũng không có gây khó dễ cho Nguyễn Ưu.
Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ lại vội vàng quay về nước ngoài.
Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu đang nắm tay nhau đi dạo trên con đường lát đá.
Lục Quan Triều giải thích rằng ba mẹ ở nước ngoài hơn 20 năm, đã không còn quen với môi trường sống ở quê nhà.
Hai người sẽ không tránh khỏi cảm thấy đau lòng khi về nước sau thất bại, vậy nên họ mới rời đi sớm.
Nguyễn Ưu nhân tiện nói: " Vậy hành trình lần này của chúng ta còn thời gian trống không ạ? Chi bằng chúng ta đến thăm hỏi hai ông bà luôn."
Lục Quan Triều suy nghĩ một chút rồi nói: " Để lần sau đi.
Lần này đi vội vàng quá, cũng không có báo trước cho bọn họ.
Riêng việc bay qua bay lại một chuyến chỉ để ở có một, hai ngày là đã đủ mệt mỏi rồi.
Nếu em muốn gặp ba mẹ thì đợi sau Tết, chúng ta có thể đến đó cùng nhau."