Nguyễn Ưu tỉnh lại trong bệnh viện, chưa kịp mở mắt thì ý thức đã trở lại trước tiên, cậu nghe thấy bác sĩ đang nói chuyện: " Bệnh nhân mới tiêm thuốc chặn kỳ phát tình.
Lúc này quan hệ tình dục là vô cùng nguy hiểm.
Lẽ nào cậu không nhận ra rằng cậu ấy vẫn luôn không tiết ra tin tức tố hay sao!." Tin tức tố của Nguyễn Ưu vốn không có mùi vị gì, không ngửi thấy cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ, đây là lần quan hệ đầu tiên sau khi tuyến thể của cậu được khôi phục.
Trước đó, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã quan hệ tình dục trong tình trạng không có tin tức tố, nếu muốn trách Lục Quan Triều thì có vẻ không hoàn toàn đúng lắm.
Nhưng giọng nói của Lục Quan Triều khiêm tốn đến không giống anh, anh đồng ý lia lịa: " Đúng đúng đúng, bác sĩ, ông nói đúng lắm.
Nhưng ông kiểm tra xem vợ của tôi còn phải nằm viện bao lâu nữa?."
" Ở lại bệnh viện quan sát một tuần đi, trong thời gian này bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, sau này nhất định phải chú ý, vợ chồng trẻ luôn gặp rắc rối trong những phương diện này."
Bác sĩ có vẻ rất bất lực, dù ông đã quen nhìn thấy omega chịu khổ vì alpha quá xúc động và điên cuồng, nhưng vẫn không khỏi thương xót và đồng cảm 一 đây là một omega đã quyết định chặn kỳ phát tình của mình.
Có rất ít omega sẽ chủ động chặn kỳ phát tình, thông thường tình huống này có nghĩa là họ quyết định chấp nhận rủi ro rất lớn, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Quan Triều mở cửa bước vào phòng bệnh, rèm cửa sổ được kéo rất chặt, nhưng Nguyễn Ưu đoán rằng trời sáng rồi.
Dựa theo chế độ làm việc và nghỉ ngơi bình thường của Nguyễn Ưu, thời gian này cậu chưa chắc đã thức dậy, nhưng hiện tại cơ thể của cậu không được thoải mái.
Dáng vẻ cường thế và đáng sợ của Lục Quan Triều vào đêm qua vẫn còn lưu lại ở trong lòng của cậu.
Nguyễn Ưu hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện đó, ngay cả trong giấc mơ cũng sẽ tỉnh lại.
Lục Quan Triều đứng ở bên giường một lát, anh chạm vào tóc mai của Nguyễn Ưu, lông mi của Nguyễn Ưu không khỏi run lên vài cái, nhưng cậu vẫn nhắm mắt giả vờ đang ngủ.
Nguyễn Ưu cảm thấy hình như Lục Quan Triều muốn nói chuyện gì đó, nhưng cuối cùng Lục Quan Triều không nói gì.
Nguyễn Ưu không muốn mở mắt ra đối mặt với Lục Quan Triều, sau đêm qua, Nguyễn Ưu đã mất hết hy vọng với Lục Quan Triều.
Cậu không muốn nhìn mặt của Lục Quan Triều vào lúc này.
Cứ tưởng giả vờ ngủ cho đến khi Lục Quan Triều đi làm là mình có thể được giải thoát, không ngờ nhắm mắt nằm im một lúc lâu, Lục Quan Triều vẫn không có ý định rời đi.
Nguyễn Ưu lo lắng mà nhích người lên, cậu muốn ẩn mình vào nơi sâu hơn.
Lục Quan Triều vươn tay ra vén lại góc chăn cho Nguyễn Ưu, rồi ân cần giải thích với cậu: " Tôi đã xin nghỉ rồi.
Ngày hôm nay tôi không đi làm, tôi sẽ ở lại bệnh viện với em."
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Ưu không thể giả vờ được nữa.
Cậu quay lưng về phía Lục Quan Triều, từ từ mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nói: " Không cần, anh đi làm đi."
Lục Quan Triều lập tức phản đối kịch liệt: " Sao có thể làm vậy được! Bây giờ em thế này...!Tôi không thể đi được, tôi phải ở đây trò chuyện với em và chăm sóc cho em."
Nguyễn Ưu chậm rì rì chống tay ngồi dậy khỏi giường, cậu dựa vào đầu giường nhìn Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều vội vàng rót một cốc nước rồi đưa vào miệng của Nguyễn Ưu, nhưng nước quá nóng, Lục Quan Triều lại không biết bón cho người khác, ngược lại Nguyễn Ưu không uống được bao nhiêu, hầu như toàn bộ đều rơi xuống vạt áo của cậu.
Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, trong ánh mắt âm thầm khiển trách và phê bình.
Trước giờ Lục Quan Triều chưa từng chăm sóc người khác, thay vì ở lại chỗ này, còn không bằng để anh rời đi.
Nhưng ngay cả khi Lục Quan Triều hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Nguyễn Ưu thì anh vẫn không muốn rời đi, anh kiên trì nói: " Cho dù em không muốn tôi ở lại đây, thì ít nhất em cũng phải nói cho tôi biết tại sao em lại muốn chặn kỳ phát tình chứ."
Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, nhìn một lúc lâu.
Cậu nhận ra mình thực sự đã hiểu sai ý của Lục Quan Triều, mà Lục Quan Triều đúng là không hiểu mình.
Nguyễn Ưu không giấu được sự thất vọng, không chỉ cho bản thân mà còn cho cuộc hôn nhân này.
Cậu đáp: " Không có gì, anh thường xuyên không về nhà.
Kỳ phát tình diễn ra quá nhiều lần, cơ thể của em không chịu nổi."
Nguyễn Ưu nói vài câu, nhưng thể lực không theo kịp, cậu mệt mỏi nằm xuống, tiếp tục quay lưng về phía Lục Quan Triều rồi nói: " Anh đi đi, em có thể tự lo cho mình được."
" Cơ thể của em không chịu nổi?." Lục Quan Triều đột nhiên giận dữ hét lên.
Anh không còn quan tâm đến lời dặn dò mà bác sĩ vừa nói là để Nguyễn Ưu tĩnh dưỡng, anh " ồ " một tiếng rồi đứng dậy, vòng qua bên kia giường và đứng trước mặt Nguyễn Ưu, lớn tiếng chất vấn cậu: " Em tưởng muốn chặn kỳ phát tình là chặn được sao? Nguyễn Ưu! Em có thể đừng ấu trĩ và đừng ích kỉ như vậy được không!." Omega đã bị đánh dấu mà muốn vượt qua kỳ phát tình là không thể thiếu alpha ở bên cạnh.
Nếu muốn một mình vượt qua kỳ phát tình thì hiệu quả của thuốc ức chế chỉ có thể giảm đi đáng kể, thường phải tăng liều lượng cao.
Mà thuốc ức chế liều lượng cao chắc chắn sẽ gây hại cho cơ thể của omega, từ góc độ này mà nói, Nguyễn Ưu lấy cớ này là hợp tình hợp lý.
Cũng chính vì như vậy, Nguyễn Ưu mới chạm tới điểm phẫn nộ của Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều vẫn luôn đường hoàng lảng tránh các vấn đề của mình khi gánh trách nhiệm của một alpha, bây giờ bị Nguyễn Ưu nói thẳng ra, Lục Quan Triều trong tiềm thức liền chột dạ đến giậm chân.
Đối mặt với sự chỉ trích của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu mệt mỏi đến mức không nhấc nổi mi, cậu cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ thành từng mảnh.
Người kia là alpha mà mình từng mến mộ, người kia là alpha dịu dàng, lễ phép, khiêm tốn và mạnh mẽ trong mắt của mình, bây giờ lại nhìn mình mà nói những lời như vậy.
Nguyễn Ưu đột nhiên nhận ra rằng Lục Quan Triều và tất cả những alpha bình thường khác cũng không khác gì nhau, có lẽ chính sự gia giáo và tu dưỡng đã khiến cho anh ta giữ được sự khéo léo ở ngoài mặt, nhưng bên trong, anh ta cũng giống như tất cả các alpha mà thôi.
Bản chất của bọn họ giống nhau, cường thế giống nhau, mạnh mẽ giống nhau và đều coi omega như vật sở hữu của mình.
Suy cho cùng, nếu một omega nói rằng không muốn chịu đựng kỳ phát tình, thì căn bản tương đương với từ bỏ quyền lợi và nghĩa vụ thuộc về omega, cũng như không muốn làm một người vợ tốt bình thường nữa.
Nguyễn Ưu đợi lồng ngực nhấp nhô dữ dội của Lục Quan Triều bình tĩnh lại một lúc, rồi mới chầm chậm nói: " Lục Quan Triều, từ trước đến nay người ấu trĩ và ích kỷ chẳng phải là anh sao?.
Omega đã được đánh dấu cần sự trấn an của tin tức tố alpha, nhưng đã bao lâu rồi anh không về nhà?.
Còn nữa, tại sao hôm nay em lại nằm ở đây?.
Là bởi vì anh không quan tâm và chỉ muốn sử dụng quyền alpha của mình.
Chuyện vừa mới xảy ra mà anh đã quên rồi sao?." Lục Quan Triều lập tức lo lắng biện minh cho mình: " Đó là bởi vì tôi không biết em quyết định chặn kỳ phát tình!." Không chỉ có Nguyễn Ưu không nghĩ tới Lục Quan Triều sẽ nói như vậy, mà ngay cả bản thân Lục Quan Triều dường như cũng không ngờ mình lại có thể nói ra câu nói trốn tránh trách nhiệm này.
Anh ngơ ngẩn đến thừ người ra trong giây lát, rồi mau chóng phản ứng lại, anh kéo một cái ghế qua và ngồi trước mặt Nguyễn Ưu, có chút hơi vội vàng nói: " Ưu Ưu, trước đây tôi không biết nên mới làm loại chuyện khốn nạn này.
Bây giờ tôi biết rồi, tôi sẽ không tái phạm nữa.
Nhưng làm sao có thể tùy tiện chặn kỳ phát tình được, chuyện này em...!chuyện này em..." Chặn kỳ phát tình không phải là chuyện nhỏ, nhất là khi chuyện Nguyễn Ưu bị đưa vào bệnh viện vào tối hôm trước đã thực sự kích thích Lục Quan Triều.
Chính tay anh đã đưa Nguyễn Ưu vào bệnh viện, điều này cũng khiến nhận thức của Lục Quan Triều về bản thân bị sụp đổ.
Anh không biết rằng mình thực sự là một người tàn nhẫn như vậy.
Lục Quan Triều sốt ruột đến bốc hỏa.
Nguyễn Ưu cụp mắt xuống, lắng nghe một lúc, rồi đột nhiên hỏi: " Lục Quan Triều, anh có yêu em không?.
Anh có thích em không?."
Lục Quan Triều sững lại trong giây lát, sau đó anh nói: " Tất...!Tất nhiên rồi, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, còn nói mấy chuyện này làm gì.
Chờ em xuất viện thì chúng ta