" Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.."
....
Khi Lục Quan Triều gọi điện cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu đang thất thần đi trên đường.
Tết rồi, đường phố được tân trang đổi mới hoàn toàn, đèn đuốc rực rỡ.
Điện thoại của Nguyễn Ưu đổ chuông rất lâu thì cậu mới nghe thấy, nhìn hai chữ Ông xã sáng chói trên thông báo cuộc gọi đến, những ngón tay của Nguyễn Ưu không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Ưu mới bắt máy, Lục Quan Triều ở đầu dây bên kia hỏi: " Ưu Ưu, em đang ở đâu thế? Vừa rồi tôi thấy em ra ngoài."
Giọng Nguyễn Ưu khàn khàn, cậu bịa ra một lý do cho mình rồi nói: " Trong đó ngột ngạt quá, nên em ra ngoài đi dạo."
Lục Quan Triều hỏi cậu: " Chỉ có một mình em sao, có cần tôi ra với em không."
Nguyễn Ưu từ chối anh, cậu nói: " Không cần đâu, em chỉ ra ngoài hít tí gió thôi, lát nữa sẽ vào ngay, anh cứ làm việc của mình trước đi."
Nguyễn Ưu vội vàng cúp điện thoại, cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên đường, gió đêm lướt qua gò má cậu, sắc mặt Nguyễn Ưu lúc nóng lúc lạnh, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Không lâu sau liền có một bóng người ngồi xuống bên cạnh cậu, chính là Cố Hân Nhĩ vì không yên tâm mà đuổi theo Nguyễn Ưu.
Cố Hân Nhĩ không biết nên nói cái gì cho tốt, đành khô khốc an ủi Nguyễn Ưu: " Cậu đừng để trong lòng mấy lời bọn họ nói.
Những phu nhân omega đó, cậu cũng biết mà, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ nắm được chút chuyện liền đặt điều tùy tiện, nhiều không đếm xuể."
Nguyễn Ưu lắc đầu, nhẹ nhàng và chậm rãi nói: " Tớ biết lời nào là nói bậy, lời nào là sự thật.
Thẩm Lương chưa từng lăng nhăng với các alpha, mà chính alpha tự nguyện theo đuổi anh ta.
Lục Quan Triều cũng là alpha, nên Lục Quan Triều cũng như vậy."
Cố Hân Nhĩ lắp ba lắp bắp hỏi cậu: " Cậu...!Cậu biết hết rồi?" Nguyễn Ưu mỉm cười bi thương, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cậu đưa tay lau đi, lắc đầu và nói: " Tớ cũng vừa mới biết."
Nguyễn Ưu cười khổ một tiếng: " Tớ chỉ đang nghĩ, một chuyện hiển nhiên như vậy, tại sao mãi đến tận hôm nay nghe người ta nói thì tớ mới hiểu."
Cái gọi là quan hệ thế giao của Thẩm Lương, anh ta không chút kiêng kỵ mà gọi Quan Triều ca ca, Lục Quan Triều đặc biệt đến nhà đưa thiệp mời, còn có sự lạnh nhạt sau hôn nhân của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu ngồi trong gió đêm, từng chút từng chút nhìn lại cuộc hôn nhân gần một năm nay, từ lý do tại sao cậu gả cho Lục Quan Triều, rồi đến các loại hành vi sau khi kết hôn của Lục Quan Triều, càng nhớ lại chi tiết, lại càng đau khổ.
Hóa ra, không yêu không phải là phần tồi tệ nhất trong cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này còn che giấu tình cảm sâu đậm của Lục Quan Triều dành cho người khác, cùng sự bất đắc dĩ đối với cậu.
Nguyễn Ưu đau khổ vỗ ngực, trái tim đau nhói, như thể mất đi trọng lượng, không biết thiếu sót ở chỗ nào.
Nguyễn Ưu đau đến co quắp lại, cậu không biết mình nên làm gì.
Nước mắt rơi trên đôi giày mới toanh của Nguyễn Ưu, đầu óc Nguyễn Ưu quay cuồng.
Cố Hân Nhĩ ngồi bên cạnh Nguyễn Ưu liền hỏi cậu: " Vậy còn hiện tại thì sao, phải làm gì bây giờ, hay là cứ đi tiếp đi, dù sao bây giờ Thẩm Lương cũng kết hôn rồi, cậu và Lục Quan Triều cũng đã kết hôn, cứ coi như không biết gì hết, nói không chừng ngược lại cuộc sống sẽ tốt lên một chút."
Nguyễn Ưu không trả lời, cậu biết những gì Cố Hân Nhĩ nói rất có lí, biết bao cặp vợ chồng ngây ngô không biết gì đến cuối đời, nếu đem tình yêu tính toán quá rõ ràng, ngược lại càng khiến mình uất ức.
Nhưng Nguyễn Ưu không làm được, dẫu sao người đó cũng là Thẩm Lương.
Có lẽ trước ngày hôm qua, cậu vẫn có thể chấp nhận ý kiến của Cố Hân Nhĩ, nhưng hiện tại, Nguyễn Ưu phát hiện mình không có cách nào để tiếp thu.
Nguyễn Ưu thẫn thờ đứng dậy và nói: " Quay về trước đã, ra ngoài lâu quá, lát nữa bọn họ sẽ tới tìm người đấy."
Quả nhiên, Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ đi đến trước cửa, người của Triệu Kình vừa định ra ngoài tìm Cố Hân Nhĩ, hai người trở lại bàn ngồi xuống.
Các quý phu nhân omega vẫn đang tán gẫu về những tin nóng mà họ bí mật nghe ngóng được, lúc này trung tâm buôn chuyện cuối cùng cũng không phải là Thẩm Lương, bọn họ đã đổi sang nói về người khác, nói đến vô cùng hăng hái.
Nguyễn Ưu dốc hết tinh thần để nghe những nội dung vô bổ này, chỉ cảm thấy sau đêm nay, trái tim đã tan nát đến mức không phải là của mình nữa rồi, trên mặt nở nụ cười nhưng lại cười đến khuôn mặt cứng đờ.
Khi về nhà với Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đưa tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu liền né tránh một chút theo bản năng, sau đó lại đột ngột kìm nén, và để cho Lục Quan Triều vuốt ve.
Lục Quan Triều hỏi Nguyễn Ưu: " Sao lại nóng thế này, có phải vừa rồi ra ngoài bị gió làm cảm lạnh rồi không?" Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, sự quan tâm trong mắt của Lục Quan Triều không giống như giả vờ, những lời vốn muốn hỏi Lục Quan Triều đột nhiên hỏi không ra, cậu cụp mắt xuống và đáp: " Chắc vậy, em có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút."
Lục Quan Triều điều chỉnh ghế ngồi cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu dựa vào lưng ghế và ngủ thiếp đi.
Khi xuống xe, Lục Quan Triều nhìn khuôn mặt đang say giấc của Nguyễn Ưu, rồi nhẹ tay nhẹ chân ôm cậu xuống xe.
Nguyễn Ưu ngủ mãi không tỉnh, Lục Quan Triều đưa tay ra xem thì phát hiện cậu ốm rồi.
Người ta nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ (*), Nguyễn Ưu đột nhiên ngã bệnh, toàn bộ kỳ nghỉ Tết liền trôi qua trong cơn sốt lặp đi lặp lại.
Cậu không muốn đi bệnh viện, Lục Quan Triều đành mời bác sĩ đến nhà mỗi ngày để tiêm cho cậu.
Nguyễn Ưu không nói nhiều lắm, mỗi ngày chỉ nằm đến hao mòn, sắc mặt cậu tiều tụy, khi nhìn Lục Quan Triều, trái tim anh luôn đập mạnh.
(*) Nguyên văn: 病来如山倒病去如抽丝: Bệnh lai như sơn đảo bệnh khứ như trừu ti, dịch là “bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ”, nghĩa để chỉ bệnh nặng, mắc phải bệnh nặng thì không đoán trước được, tự nhiên mắc phải, con người khó lòng phòng ngừa; còn khi dưỡng bệnh, thì lại phải từ từ điều trị, không thể vội vàng.
(via google)
Nguyễn Ưu cũng không thấy khá hơn, lâu lâu lại sốt nhẹ, kéo dài liên miên.
Lục Quan Triều không còn cách nào khác, định mời Kiều Nhiễm đến chăm sóc cho Nguyễn Ưu, hoặc đưa Nguyễn Ưu về chỗ của Kiều Nhiễm, nhưng Nguyễn Ưu vẫn từ chối như cũ.
Nguyễn Ưu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết rạn nứt lớn trong cuộc hôn nhân của mình, cậu không thể dễ dàng về nhà, sau đó quăng tất cả vấn đề ra sau đầu, và trốn ở nhà như một con rùa rụt đầu.
Kỳ nghỉ Tết liền kết thúc trong bệnh tình của Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu bảo Lục Quan Triều đi làm, đồng thời chuyển đơn xin nghỉ cho Tâm An.
Năm nay Nguyễn Ưu ốm liên miên, Lục Quan Triều rất lo lắng, không muốn để cậu ở nhà một mình, nhưng lại bị thái độ dứt khoát của Nguyễn Ưu khuyên nhủ rời đi.
Lục Quan Triều mơ hồ nhận thấy Nguyễn Ưu có gì đó khác thường, dường như cậu đã trở nên rất mạnh mẽ, tuy không nói nhiều, nhưng Lục Quan Triều không thể cảm nhận được khí chất dịu dàng thường ngày của omega.
Nguyễn Ưu có chuyện giấu mình, Lục Quan Triều biết rõ, nhưng lúc này anh lại có chút sợ Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu không nói, Lục Quan Triều liền không dám mở miệng hỏi cậu.
Sau khi đẩy được Lục Quan Triều đi làm, Nguyễn Ưu mệt mỏi nằm ở nhà, mấy ngày nay Lục Quan Triều chăm sóc cậu chăm đến mức không thể nói là không chu đáo, nhưng Nguyễn Ưu đã nản lòng rồi.
Cậu muốn ghi nhớ lòng tốt của Lục Quan Triều, rồi biến ký ức này thành tình yêu dành cho Lục Quan Triều, nhưng lại phát hiện mình không làm được.
Điều mà trong lòng Nguyễn Ưu nhớ, tất cả đều là sự lừa dối của Lục Quan Triều đối với mình, nhắm mắt lại, cậu liền nhớ đến dáng vẻ Thẩm Lương dương dương tự đắc gọi Quan Triều ca ca ở trước mặt mình.
Nguyễn Ưu dường như lo lắng bất an, không ngờ rằng nghĩ cái gì đến cái đó, người hầu của nhà họ Lục gõ cửa và nói với cậu: " Phu nhân, cậu Thẩm