Chuyển ngữ: Đờ
Cận Ánh nhạy cảm cảm thấy quan hệ giữa hai người xảy ra sự biến hóa vi diệu nhưng cậu lại chẳng dám đâm thủng cửa sổ giấy.
Đàn anh Tiêu ôm hờ dạy cậu xào rau, thỉnh thoảng lại đụng chạm vào lồng ngực đằng sau, những lúc ngủ lại chung chăn chung gối, sáng ngủ dậy có "chào cờ" thì cũng giải quyết cho nhau.
Nhóc đồ cổ nghĩ, chắc là tình bạn giữa những người con trai thì như thế thôi.
Lúc trọ ở trường cậu cũng gặp mấy bạn cùng phòng đi chung với nhau nhiều, lắm lúc lại gặp họ khàn khàn rên rỉ trong phòng rửa tay, lúc ra thì kề vai sát cánh, khỏa thân đi ra với vẻ mặt thỏa mãn.
Cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với ai.
Từ nhỏ, Cận Ánh đã tiếp nhận nền giáo dục của Anh Quốc, mãi đến lúc học trung học mới được cha mẹ đón về nên tư tưởng khá thoáng.
Trên đường phố Luân Đôn, có không ít các cặp đôi đồng tính nắm tay nhau đi dạo.
Hàng xóm cũ của cậu cũng là một cặp đồng tính vô cùng đẹp đôi, thường mời cậu sang nướng BBQ và ăn tối cùng.
Cận Ánh thấy điều đó thật tốt đẹp và cũng chẳng có gì khác biệt.
Để so sánh thì nội tâm của Tiêu Thận dày vò hơn nhiều.
Vừa nhìn "em hoa" đã biết là nụ hoa của gia đình đứng đắn, nhận được sự giáo dục nghiêm khắc.
Hắn chỉ sợ rằng nếu mình làm gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nửa đời sau của Cận Ánh.
Hắn làm sao có thể ích kỷ như vậy.
Con đường này khó đi biết bao, liệu hắn có thể bảo vệ được nụ hoa trong nhà ấm này không?
Lòng hai người mang tâm sự, chẳng ai tình nguyện theo đuổi thứ tình cảm đang biến chất này.
Theo nhiệt độ ngày càng nóng lên của tình cảm, số lần Cận Ánh ngủ lại nhà đàn anh cũng nhiều thêm.
Mà hai vị đương sự cũng chẳng né tránh gì mà cứ làm cho thứ "tình anh em" này ngày càng sâu sắc.
Cậu chàng tinh anh không quen việc bên mình có người.
Mỗi sáng mở mắt dậy, thấy gương mặt đẹp trai của Tiêu Thận, mới đầu cậu còn hoảng sợ đạp người ta đến tỉnh lại nhưng về sau cũng bất giác mà lăn vào lòng người ta.
Tiêu Thận cho rằng mình sự kiềm chế của mình cũng tốt lắm nhưng mỗi lần thấy chú mèo con cuộn tròn trong lòng mình thì lại cúi xuống thơm một cái.
Đó là bí mật mà hắn muốn chôn dấu.
Cho dù đàn anh Tiêu của chúng ta đã tung hoành tình trường nhiều năm thì cũng sẽ quên rằng ánh mắt yêu chiều chẳng thể lừa gạt được ai.
Kiểu tán tỉnh như có như không này cũng kéo dài tận một năm rưỡi.
Kỳ đầu năm bốn, Tiêu Thận đã vào một công ty lớn thực tập mà cậu chàng tinh anh cũng bắt đầu thi nghiên cứu sinh.
Hai người đều bận tối tăm mặt mũi, thậm chí có khi hơn cả tuần cũng chẳng gặp được nhau.
Đột nhiên Cận Ánh không thích ứng được cuộc sống như bây giờ.
Biệt thự nhỏ của cậu vốn vắng vẻ.
Người giúp việc mời đến cũng không ở qua đêm nên nửa đêm muốn uống sữa nóng cũng không có.
Vốn đã là người kiêu ngạo nay cậu lại bị Tiêu Thận chiều quá sinh