Chuyển ngữ: Đờ
Cả đời Tiêu Thận cũng không nghĩ rằng lần đầu gặp mẹ vợ là ở trên giường.
Tiếng "mẹ" của nhóc con dọa cho dương v*t cương một nửa của hắn mềm xèo.
Hắn ngồi bật dậy rồi lại bị Cận Ánh cố sống cố chết mà nhét vào chăn.
Hai người bọn họ đang trần trùng trục mà!
Tiêu Thận bị cản lại như vậy cũng phát hiện mình đang khỏa thân.
Cận Ánh nghiêng người đi che tầm mắt của mẹ, trong ánh mắt đầy vẻ bất mãn là sự lên án.
Hai mẹ con im lặng đánh giá nhau.
Đàn anh tiêu thò tay qua dưới nách cậu chàng tinh anh, lặng yên che chim nhỏ ở trần của nhóc con.
Gương mặt của Cận Ánh suýt thì không bình tĩnh nổi.
Cậu thấy mẹ mình nhíu mày nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt tối tăm quét trên người cả hai, khiến cậu chàng tinh anh không thoải mái tí nào.
Mẹ Cận tao nhã đứng dậy, vuốt mái tóc dài rồi chỉ để lại cho hai người cái bóng lưng: "Mười phút sau, tôi chờ hai đứa ở phòng làm việc."
Mẹ vợ đi rồi, Tiêu Thận đờ đẫn nằm ngửa trên giường, vẻ mặt kiểu nhân sinh không còn gì đáng tiếc.
Hắn lo âu, vò đầu bứt tai nghĩ, phải làm sao bây giờ? Vốn đang định chọn ngày lành tháng tốt, còn chưa kịp come out đã bị "bắt gian".
"Anh Thận..
Không sao đâu, có em đây rồi...".
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Nhóc đồ cổ giơ bàn tay lành lạnh vuốt phảng đôi mày đang nhăn lại thành đồi núi trập trùng của đàn anh, đôi mắt ngập tràn sự thản nhiên và tin tưởng.
Cậu cúi người hôn lên khóe môi học trưởng, giục hắn dậy rửa mặt.
Tiêu Thận nhìn bóng lưng cậu, mím môi lại.
Hắn vừa cảm nhận thấy cậu chàng tinh anh run rẩy rồi lại âm thầm phỉ nhổ bản thân vô dụng, ấy thế mà vẫn phải để người yêu nhỏ hơn một tuổi giả vờ bình tĩnh an ủi mình.
Tiêu Thận cũng chen vào toilet.
Hai người cùng rửa mặt.
Đàn anh lười biếng đặt cằm lên vai cậu chàng tinh anh, cọ cọ chiếc cằm lún phún râu khiến người ta bật cười, co người lại.
Tiêu Thận dịu dàng nhìn Cận Ánh tươi cười.
Hắn nghĩ, có chuyện gì mà không cùng nhau đối mặt được nhỉ?
*Phòng làm việc
Mẹ Cận ngồi trên sô-pha bọc da thật, khoanh tay đánh giá Tiêu Thận.
Ánh mắt ấy lột từng tầng da của hắn, để lộ ra mặt chân thật nhất của hắn trước mặt người khác.
Đàn anh nuốt nước miếng, nắm tay cậu chàng tinh anh, căng thẳng.
"Khi nào thì thông gia sắp xếp ăn bữa cơm?"
???
Thông gia? Thông gia á?!
Kịch bản sai sai sao nhỉ? Không có khóc lóc, cãi nhau ầm ĩ à? Không có chổi lông gà với cả roi da? Cũng không có ném tiền vào mặt hắn rồi đuổi đi?
Tiêu Thận ngẩn người.
Cận Ánh thở phào.
Cậu biết mẹ đã để ý từ lâu nhưng cũng không nói thẳng.
Cậu nhìn mẹ Cận đầy cảm động rồi cũng kịp phản ứng lại mà nhéo ngón tay đàn anh.
Tiêu Thận như bừng tỉnh, lắp bắp đáp lúc nào cũng được.
Hắn không lường trước rằng mẹ vợ nhẹ tay như vậy.
Đôi mắt hắn rưng rưng, ngực chua xót.
Xế chiều hôm đó hai bên cha mẹ gặp nhau.
Một ly rượu giao bôi cũng khiến cuộc sống của hai người có những biến hóa động trời.
Chỉ một bữa cơm mà mẹ Tiêu đã vui vẻ mà ký "Khế bán mình" của Tiêu Thận, bán phứt con ruột nhà mình đi một cách không hề minh bạch.
Trong bữa