Thẩm Cảnh Viễn không nói chuyện với Yến Khinh Nam nữa.
Y bán tín bán nghi, thấy cứ không đáng tin thế nào.
Y quay đầu đi không thèm để ý anh, lo sắp bài của mình.
Ngay từ đầu ván các bác gái đã vào trạng thái nghiêm túc, phản xạ còn nhanh hơn thanh niên.
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa kịp nhìn rõ hai bác gái đã sắp xong bài.
Cũng không thể để người khác chờ mãi được, hôm nay Thẩm Cảnh Viễn cũng bị ép ra bài rất nhanh.
Người ta nói chơi mạt chược là một bộ môn giải trí, y lại thấy đánh mạt chược còn mệt hơn chơi mấy trò khác, tinh thần phải cực kỳ tập trung.
Nói gì thì nói, Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy hôm nay mình khá là may mắn, ván nào cũng ù sớm.
Yến Khinh Nam cứ đánh ra bài y cần, vòng đi vòng lại cũng về tay y rồi ù.
Lần ù to nhất của y là mò đáy biển được, lúc ấy cả ván chỉ mới có dì Trần ù, ba người vẫn đang rút bài.
Quân bài cuối cùng đó đến lượt Thẩm Cảnh Viễn rút, rút làm sao vừa khít ù.
Yến Khinh Nam giải thích cho y biết như thế này người ta gọi là mò đáy biển, ăn được thì tiền cứ gấp tám lên mà tính tới.
*Mò đáy biển: khi một người rút quân bài cuối cùng trên bàn, và chính nó giúp người chơi đó ù bài.
Lúc họ chơi mạt chược Mạt Mạt ngồi cạnh đó pha trà, bốn góc bàn có hai chiếc bàn trà con con.
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam dùng chung một bàn.
Nước trà vừa rót ra nóng đến mức không dám chạm vào tách.
Mới đầu Thẩm Cảnh Viễn rất muốn uống, lát sau lại đánh nhập tâm quá quên khuấy cả đi.
Đến khi y thấy khát lại Mạn Mạn cũng vừa rót một lượt trà mới.
Tách trà nóng phỏng bốc khói, Thẩm Cảnh Viễn không dám uống, vừa chìa tay tới lại rụt trở về.
Yến Khinh Nam nhìn thấy, hỏi y: "Uống của tôi không? Ban nãy Mạn Mạn đến tôi có nói không rót thêm, bây giờ nguội rồi.
Tôi chỉ mới uống một hớp."
Bác gái trên bàn gọi Ngũ Sách, Yến Khinh Nam ngoái đầu xướng: "Chiếu*."
Chiếu: Tức A đánh ra một quân bài và B có sẵn trong tay 3 quân bài y hệt, B có quyền chiếu quân A đánh ra.
Nói thêm về ăn, phỗng và chiếu: Nhắc sơ lại lần nữa, ăn tức là người A đánh ra một quân bài – chẳng hạn như Tam vạn, B có trong tay Nhất vạn và Nhị vạn thì xướng "Ăn" để lấy quân Tam vạn của A (Lưu ý: chỉ được quyền ăn bài của người trước mình đánh ra), nghĩa là để ăn thì phải tạo thành một "sảnh" theo thứ tự.
Phỗng: Ví dụ A đánh ra quân Đông, B đang có hai quân Đông thì có quyền xướng "Phỗng" để lấy quân Đông của A (Phỗng thì ai cũng có quyền ăn vào, C D cũng phỗng được quân của A chứ không chỉ riêng B như ăn).
Thứ tự ưu tiên: Ù > Chiếu > Phỗng > Ăn.
Thẩm Cảnh Viễn đã ù xong, nhưng y không muốn làm chậm trễ ván bài của Yến Khinh Nam.
Hai vị trên bàn đây đều là cao thủ dày kinh nghiệm, rút một quân không cần nhìn cũng biết là quân nào.
Nhiều lần Thẩm Cảnh Viễn muốn ghép sảnh đều bị mấy bác gái bắt bài, giữ hết quân lại.
Thẩm Cảnh Viễn phải chơi mấy ván mới kiếm được vài mánh lỏi.
Y đang cầm tách trà của Yến Khinh Nam, hạ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn anh Nam, uống rồi trả về.
Đến lượt Yến Khinh Nam rút bài, một quân Lục Sách.
Yến Khinh Nam sắp quân Lục Sách lên trên, nói: "Chiếu trên hoa."
*Chiếu trên hoa: Sau khi chiếu thì rút quân bài cuối cùng, cũng rút trúng quân giúp mình ù.
Mấy dì cảm thán ôi cha ơi thảm rồi.
Yến Khinh Nam quay sang, rủ mắt nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Cảm ơn Tiểu Viễn, cậu uống nước xong tôi ăn may thật."
Giọng nói của Yến Khinh Nam làm y suýt sặc, tuy không sặc, nhưng cổ và hai tai đỏ lựng lên hệt như bị sặc vậy.
Bàn mạt chược cứ tiếp diễn tới lúc hai bác gái về nhà.
Dì Trần nói phải về đón cháu, dì Trương thì nói cơm nước vẫn chưa xong.
Yến Khinh Nam ra tiễn cả hai về.
Thẩm Cảnh Viễn đánh tới mơ màng, cuối cùng tổng kết nợ nần y lại là người thắng nhiều nhất.
Tay cầm xấp bộn tiền giấy vừa xong, Thẩm Cảnh Viễn chờ Yến Khinh Nam đi vào, mạnh miệng nói: "Anh Nam, mời anh ăn bữa cơm."
Yến Khinh Nam không khách sáo với y.
Nhưng giữa trưa vừa ăn lẩu, Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, bèn bảo muốn đi ăn món Giang Chiết.
*Ở đây là Giang Tô – Chiết Giang: Nền ẩm thực với các loại rau củ làm chủ đạo, có hương vị thơm ngon và ngọt, thanh dịu, chung quy là rất thanh đạm.
Thẩm Cảnh Viễn là người trả tiền, đương nhiên Yến Khinh Nam nói y tự quyết.
Thế là y lục lọi trong phần mềm kiếm quán ăn, tìm xong thì hỏi anh: "Lục Trà Quán này ngon không ông chủ nhỉ? Thấy đánh giá cũng khá ổn."
Yến Khinh Nam ghé lại gần nhìn màn hình điện thoại y, chỉ lướt mắt qua rồi nói: "Tôi chưa ăn ở đây, cậu muốn thử thì chúng ta đi."
"Vậy cơ sở nào gần hơn? Đại Bình, cầu Quan Âm, quảng trường Tam Hạp đều có quán cả." Thẩm Cảnh Viễn vừa hỏi vừa lướt xem đánh giá.
"Quảng trường Tam Hạp gần nhất." Yến Khinh Nam đáp.
Bữa tối Thẩm Cảnh Viễn lái xe chở Yến Khinh Nam đi, lúc ra khỏi cửa đã khá trễ, đúng giờ ăn cơm nên người ra người vào khá đông.
Thậm chí hàng chờ ngoài cửa còn dài phải gần hai mươi phút.
Thẩm Cảnh Viễn gọi món, lúc tới xác nhận nhân viên phục vụ mang theo một chiếc đồng hồ cát, nói đồ ăn sẽ được phục vụ lên đủ trước khi cát chảy xong.
Thẩm Cảnh Viễn chăm chú nhìn chiếc đồng hồ cát nhỏ nọ trong chốc lát.
Đồ ăn được phục vụ lên rất nhanh, Thẩm Cảnh Viễn thấy đói, hai người im lặng dùng bữa.
Đến cuối bữa, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây đi giày da, cầm ly rượu bước ra từ sau tấm bình phong đến trước mặt Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn có thể khẳng định Yến Khinh Nam quen biết người này.
Vì sắc mặt anh gần như biến đổi ngay lập tức.
"Cậu tổng Yến," Trên gương mặt người đàn ông kia là nụ cười mỉm xã giao đầy tiêu chuẩn, "Không ngờ gặp được cậu ở đây."
"Chú Triệu cứ đùa." Mặc dù Yến Khinh Nam không tình nguyện lắm, nhưng vẫn chừa mặt mũi nói chuyện với ông ta vài ba câu, uống ly rượu người nọ mời.
Tới khi Thẩm Cảnh Viễn ra thanh toán, y mới phát hiện hóa bàn họ đã được ai đó trả rồi, không cần nghĩ cũng thừa biết là người đàn ông tới mời rượu kia.
Thẩm Cảnh Viễn tiếc nuối: "Chỉ đành lần sau mời ông chủ ăn cơm nữa vậy."
Yến Khinh Nam hờ hững đáp lời, sắc mặt vẫn âm u.
Ra khỏi nhà hàng, Yến Khinh Nam bước chân rất nhanh.
Thẩm Cảnh Viễn vừa ăn cơm xong lại nhàn nhã chậm rì rì, không muốn đuổi kịp anh, bèn cười gọi theo: "Ông tổng Yến."
Quả nhiên Yến Khinh Nam đột ngột dừng bước, ngoái đầu nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Cậu đừng chế nhạo tôi."
"Thế nào là chế nhạo?" Thẩm Cảnh Viễn đi tới cạnh bên Yến Khinh Nam, "Nửa đời trước tôi mải miết đeo đuổi mộng người ta gọi mình một tiếng Giám đốc Thẩm đấy."
"Hẳn cậu phải làm được rồi." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì nhiều, chỉ cười cười: "Làm được rồi."
Nhưng nhìn lại cũng chẳng được bao lâu.
Trên đường về Yến Khinh Nam cứ chống tay lên cửa sổ xe, nắm tay đỡ lấy thái dương.
Điếu thuốc người đàn ông đưa cho anh gác sau tai, không hề đụng vào.
Dừng đèn đỏ, Thẩm Cảnh Viễn không nhìn được nữa, bèn nói: "Anh muốn hút thì cứ hút đi."
Yến Khinh Nam nói mình không hút, lại đưa mắt nhìn chằm chằm bên đường.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ đến những ngày lên núi Kim Phật, Yến Khinh Nam từng đề cập một vài chuyện gia đình ít ỏi.
Y cảm thấy chuyện tối nay rất có khả năng liên quan đến việc đó, vì người đàn ông kia gọi anh là cậu tổng Yến, vậy còn một nhân vật họ Yến khác ở trên đầu là chuyện chẳng quá rõ ràng à?
Tiếc là Thẩm Cảnh