Đêm trước lễ cưới, Giản Đông tổ chức tiệc độc thân, mời toàn đàn ông tới quán bar Trác Tầm.
Sáng sớm hôm ấy Thẩm Cảnh Viễn hơi không khỏe, ngủ đến tối gần đến giờ hẹn mới rời giường, mặc quần áo tử tế xuống dưới chờ Yến Khinh Nam.
Mạn Mạn nói anh vẫn đang trong phòng, Thẩm Cảnh Viễn vào luôn phòng anh chờ.
Anh đang mặc áo khoác, Thẩm Cảnh Viễn đứng ngay cạnh cửa.
Anh nhìn y, nói: "Em bị phạt đứng đấy à? Mặc áo khoác mỏng quá."
Thẩm Cảnh Viễn cúi xuống nhìn nhìn người mình, cái áo phao lông này đúng là không phải cái dày nhất y có, hơn nữa còn khá ngắn.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ dù sao cũng không ở ngoài lâu bao nhiêu, bây giờ phòng ốc đều đã lắp hệ thống sưởi, sẽ không đến nỗi quá lạnh.
Y còn chưa lên tiếng, Yến Khinh Nam đã vẫy vẫy tay với y, mở tủ đồ lấy một chiếc áo phao lông dài ra: "Em mặc cái này."
Thẩm Cảnh Viễn chẳng đáp chẳng rằng, cởi áo khoác của mình mặc áo Yến Khinh Nam đưa cho.
Đồ của Yến Khinh Nam vừa nhẹ lại vừa mềm mại, mặc rất dễ chịu, còn thoang thoảng hương thơm dịu.
Yến Khinh Nam nhìn y khoác vào, thuận thế đưa tay xoa xoa tóc y, nói: "Đi thôi."
Hai người không tự lái mà đặt xe đi, tối muộn không tắc đường, di chuyển rất nhanh.
Họ không hỏi Trác Tầm có đang ở đó không, cứ thế tới quán.
Vừa vào cửa đã bị hù cho giật mình, bar thế này cũng đông đúc hơi quá rồi.
Giờ này vẫn cách giấc đi bar uống rượu khá sớm, ghế dài hầu như đã kín chỗ, lúc đến nơi ngoài cửa còn có người xếp hàng dài, ca sĩ thường trú* cũng đến sớm hơn thường lệ.
Lối đi chật cứng người với người, đứng kề sát nhau mà nói chuyện còn không nghe rõ.
*Ca sĩ/ nghệ sĩ thường trú (驻唱歌手): Thường là ca sĩ/ nghệ sĩ biểu diễn ở bar, nhà hàng, quán cà phê,...!thường là các nghệ sĩ trẻ kiếm thu nhập nhờ lương, tips của khách hàng.
Thẩm Cảnh Viễn vốn đang theo sau lưng Yến Khinh Nam, nhưng có quá nhiều người chen lấn, nửa đường có cô nàng đột nhiên xông ra cản y lại, giao tiếp với y bằng tiếng Trùng Khánh.
Thẩm Cảnh Viễn nghe không hiểu, cô nàng nọ chìa thẳng điện thoại tới, chắc là muốn xin Wechat.
Y lắc lắc tay muốn đi, khuỷu tay bị ai đó tóm chặt lấy.
Ra là Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn khẽ thở hắt ra, bị anh kéo theo chen tới trước.
Luồn lách chen chúc một hồi, tay Yến Khinh Nam trượt xuống, nắm tay dắt y đi.
Đám đông nhảy nhót hát hò cuồng nhiệt vây lấy, trong đôi ngươi Thẩm Cảnh Viễn chỉ có mỗi mình bóng lưng Yến Khinh Nam ngay trước mắt.
Hai người đến khá muộn, Giản Đông kéo họ ngồi xuống, tay cũng tự nhiên tách ra.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi sát bên sô pha mới chợt phát hiện người ở cạnh mình là Văn Nhan.
"Chào đàn anh Văn." Y gật nhẹ đầu.
Văn Nhan cũng chào hỏi y.
Đúng lúc này Yến Khinh Nam quay sang, Văn Nhan đưa mắt nhìn Yến Khinh Nam giây lát, thuận miệng hỏi: "Đi cùng bạn à?"
"Vâng." Thẩm Cảnh Viễn giới thiệu: "Đây là Yến Khinh Nam, còn đây là Văn Nhan, đàn anh thời đại học."
"Đàn anh à..." Yến Khinh Nam bắt tay Văn Nhan, "Chào anh."
Gương mặt Yến Khinh Nam không có biểu cảm gì, giọng điệu càng không chút cảm xúc nào.
Thẩm Cảnh Viễn sợ Văn Nhan hiểu lầm, đụng đầu gối mình vào đầu gối anh một phát, sau đó nói với Văn Nhan: "Tính cách của anh ấy là như thế ấy đàn anh ạ, không phải có ý khó chịu gì đâu."
Yến Khinh Nam gật đầu, cầm ly trên bàn lên rót rượu, cụng vào ly Văn Nhan đặt cạnh bàn: "Tôi mời anh một ly."
Nhiệt độ trong này rất cao, Thẩm Cảnh Viễn muốn cởi áo khoác.
Cơ mà áo dài quá, y ngồi đè lên hết nửa phần dưới rồi, bèn thụt thay vào để cởi, bất tiện muốn chết.
Tay đang cởi áo kia đang ở phía rất gần Văn Nhan.
Văn Nhan đặt ly xuống muốn giúp y một tay.
Yến Khinh Nam vòng tay ra sau, đầu tiên nắm lấy tay áo khoác, tay còn lại nắm lấy cánh tay Thẩm Cảnh Viễn, hoàn toàn là tư thế kéo Thẩm Cảnh Viễn vào ngực.
Văn Nhan sững người.
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, lấy tay ra, đồng thời cởi nốt bên tay còn lại, chiếc áo khoác ngả lên lưng ghế sô pha.
Văn Nhan cười, nhấp một ngụm rượu.
Bên bọn họ im lặng chưa được bao lâu, Giản Đông đã kéo tới giới thiệu.
Bữa tiệc này có rất nhiều người Thẩm Cảnh Viễn không biết.
Mạng lưới quan hệ từ sau khi tốt nghiệp của Giản Đông y không làm sao can dự.
Anh ta giới thiệu lần lượt từng cái tên từng cái chức danh nghề nghiệp, Thẩm Cảnh Viễn cũng bắt tay từng người một.
Tới quán bar việc chính là uống rượu.
Có người mượn chuyện bọn họ tới trễ buộc phải uống phạt mấy ly, Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ nói mình bị dị ứng cồn.
Đương nhiên Giản Đông nói đỡ cho Thẩm Cảnh Viễn, nhưng tình hình thế này có hơi mất hứng, y cũng lâm vào thế khó.
Lúc này Yến Khinh Nam cầm ly rượu lên, đứng quay về phía người nói phải phạt rượu kia thoáng khom lưng xuống: "Người anh em, Tiểu Viễn thật sự không thể uống được.
Tôi uống thay em ấy, anh vốn cũng chỉ muốn tìm người uống với mình, vậy tôi uống một ly, còn lại tùy anh."
Đều là bạn bè của Giản Đông cả, Yến Khinh Nam nói thế đương nhiên là đã nể tình giữ thể diện.
Người đòi uống phạt cũng rất xấu hổ, vội vội vàng vàng nâng ly lên đứng dậy, lúc cụng ly với Yến Khinh Nam còn đặt miệng ly mình thấp hơn của anh.
"Tôi cũng nào ép uống đâu, vừa rồi đùa giỡn mà thôi.
Ly này cũng hơi nhiều, thôi thì nửa ly, tôi cũng uống." Người đó bị Yến Khinh Nam làm cho mặt đỏ gay lên.
"Đêm nay mọi người đều đến vị Đông Tử, ai cũng muốn vui vẻ.
Tới trễ là do chúng tôi suy xét thời gian không thỏa đáng, ly này nên uống." Yến Khinh Nam nói xong thì ngửa đầu uống.
Anh nhíu mày, đặt ly về trên bàn.
Anh uống ly rượu này phải nói là vô cùng nghĩa khí, còn làm thỏa đáng sự xấu hổ của người kia, sau khi ngồi xuống rất thu hút ánh nhìn.
Từ lúc Yến Khinh Nam đứng dậy Thẩm Cảnh Viễn vẫn luôn nhìn theo anh, khi anh uống rượu thì nhìn chằm chằm vào yết hầu anh.
Xung quanh ồn ào nhường nào, vậy mà thật không đúng lúc, y lại nghĩ về buổi sáng ngày hôm ấy.
Yến Khinh Nam ở trên người y, mà y khẽ ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy yết hầu anh nhấp nhô hệt thế ấy.
Anh Nam mạnh mẽ quá.
Thẩm Cảnh Viễn lẩm nhẩm lời này trong lòng không biết bao nhiêu lần mới chịu thôi.
Y đẩy dĩa trái cây sang cho Yến Khinh Nam ăn, sau đó cũng ngồi uống một lát với Giản Đông và mấy người ngồi quanh đó.
Ngày mai còn phải cử hành hôn lễ, mọi người không ai muốn uống say, chưa đến mười hai giờ cuộc chơi đã kết thúc.
Văn Nhan lái xe đến, uống rượu nên chỉ có thể gọi lái xe thuê lái thay, nói muốn tiễn họ một lát.
Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn đứng chung với nhau, lúc nghe anh ta nói câu nọ xong, Yến Khinh Nam gục đầu tựa lên người y.
"Không cần đâu đàn anh." Thẩm Cảnh Viễn lắc tay, "Không làm tốn thời gian về nhà của đàn anh, em gọi xe là về được rồi."
Đương nhiên Văn Nhan đáp được, chào Yến Khinh Nam một tiếng rồi đi.
Thẩm Cảnh Viễn nhấc vai lên, cúi đầu nói với Yến Khinh Nam: "Đừng giả bộ nữa, người ta đi rồi."
"À." Yến Khinh Nam không hề che đậy, lập tức ngồi thẳng dậy rất vững, còn phủi phủi vai áo Thẩm Cảnh Viễn: "Không đè em chứ?"
"Anh làm bộ cái gì không biết?" Thẩm Cảnh Viễn nín cười bước ra ngoài.
Yến Khinh Nam theo sau, hờ hững đáp: "Em muốn cười thì cứ cười đi."
Thẩm Cảnh Viễn đột ngột dừng chân, ngoái đầu lại hỏi: "Nếu em hỏi vì sao anh làm vậy, anh sẽ trả lời thế nào?"
"Câu hỏi này là?" Yến Khinh Nam không hiểu, "Có gì khó trả lời lắm sao?"
Anh vừa lên tiếng, Thẩm Cảnh Viễn đã đưa tay bịt miệng anh.
"Anh đừng có nói, em không muốn nghe."
Thẩm Cảnh Viễn vừa rụt tay về, vội vàng phóng về phía trước.
"Ai." Yến Khinh Nam đuổi theo vài bước đã bắt được, "Sao không muốn nghe tôi nói?"
"Lười nghe." Thẩm Cảnh Viễn không rút tay nổi, đành mặc kệ cho anh kéo đi.
Yến Khinh Nam: "Tôi..."
Thẩm Cảnh Viễn: "Anh đừng nói mà."
Yến Khinh Nam: "Tôi..."
Thẩm Cảnh Viễn: "Đừng nói!"
Yến Khinh Nam kéo y bằng một tay, ôm choàng lấy từ phía sau, nghiêng đầu cắn vành tai y một cái.
"Tôi ghen..."
Thẩm Cảnh Viễn không phản xạ kịp, thôi thì anh cũng nói rồi.
Vỏn vẹn hai chữ ấy làm hai tai Thẩm Cảnh Viễn đỏ lựng, thấy rõ mồn một dù là dưới ánh đèn đường nhạt màu.
"Đã bảo anh đừng nói rồi kia mà." Thẩm Cảnh Viễn cúi thấp đầu lầm bầm.
"Sao không được nói?" Yến Khinh Nam trả lời đầy sâu xa, "Tôi thích đối diện với con người thật nhất của tôi thế đấy."
"Anh say." Thẩm Cảnh Viễn đẩy anh ra, không ngoái đầu lại nhìn nên tay ịn hết lên mặt anh.
Yến Khinh Nam cứ thế hôn vào lòng bàn tay Thẩm Cảnh Viễn.
"Bữa nay anh không chịu để cho em yên có đúng không?" Y quay người, nhìn anh bất lực.
"À, phải rồi." Yến Khinh Nam từng chút từng chút áp sát đến gần.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ còn đường bước lùi về sau, không thấy đường nên không dám rụt về quá sâu.
"Tôi phát hiện, thỉnh thoảng em không thích uống rượu mời mà lại muốn rượu phạt." Đèn đường vừa vặn soi chiếu xuống nơi Yến Khinh Nam đứng, anh nheo mắt: "Nói chuyện đàng hoàng thì em không để tâm, ép buộc em thì em lại chịu nghe lời."
"Anh nói chuyện đàng hoàng với em hồi nào?" Yến Khinh Nam bật cười.
Yến Khinh Nam trong trạng thái này rất giống như đang đi đòi nợ.
Ngày trước lúc còn làm việc Thẩm Cảnh Viễn cũng đã từng gặp loại người đó vài lần, nói cái gì cũng không nghe lọt, chỉ khăng khăng đòi tiền.
Ngày nay xã hội pháp quyền không cho phép người ta đám đánh đấm bừa bãi, nhưng cách thức cực đoan thì vẫn còn rất nhiều.
Đơn giản nhất là chờ cứng ngoài cửa, theo từng bước ra ngoài, mấy người đó mặt mày không có bất kì biểu cảm gì, cũng sẽ chỉ nói một câu duy nhất, đó là đòi tiền.
"Tôi đã nói rất nhiều, Tiểu Viễn à." Yến Khinh Nam không dồn về phía y nữa, "Em cũng thương hại tôi đi."
Thẩm Cảnh Viễn bỗng chẳng tài nào cười nổi nữa, đến từng hơi thở cũng dường như nghẹn lại.
"Về thôi, đừng nói gì cả."