Báo thức Thẩm Cảnh Viễn đặt vang lên đúng giờ, tiếng chuông rất to.
Lúc Yến Khinh Nam mở choàng mắt còn thấy hơi lơ mơ không biết đâu với đâu.
Anh lắc lắc đầu, Thẩm Cảnh Viễn ngủ bên cạnh cũng cựa quậy rồi mở mắt ra.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, Thẩm Cảnh Viễn mới nhấc người dậy tắt điện thoại đi.
Tắt xong y lại nằm xuống, đưa hai tay lên bịt mắt, không muốn động đậy tí gì.
"Còn mệt lắm à?" Yến Khinh Nam hỏi.
Anh đã tỉnh, chống tay cúi xuống nhìn y.
Thẩm Cảnh Viễn lắc lắc đầu.
Mà có buồn ngủ nữa cũng được, tối nay ít hoạt động, cơm nước xong xuôi đưa cô dâu về nhà là xem như kết thúc.
Nghĩ vậy trong đầu, Thẩm Cảnh Viễn như được tiếp thêm sức mạnh ngồi bật dậy, không nhìn ngó xung quanh nên đập phải cằm Yến Khinh Nam, nghe tiếng anh bị đau kêu lên.
"Anh có làm sao không?" Thẩm Cảnh Viễn bừng tỉnh, vội vã lại gần.
Yến Khinh Nam tay ôm cằm, mày cũng nhăn nhíu hết lại nhưng miệng vẫn cứ cười: "Không sao."
"Không sao thì anh bỏ tay ra cho em nhìn xem." Thẩm Cảnh Viễn gấp gáp vỗ vào mu bàn tay anh.
Cú va đập rất mạnh, Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy tiếng rõ mồn một, huống chi cằm là bộ phận dù là người gầy hay có da thịt thì chịu va đập đều sẽ đau.
Yến Khinh Nam thu nắm tay về, cằm anh đúng thật đã đỏ bừng.
Rèm cửa che chắn làm không gian phòng khá âm u, Thẩm Cảnh Viễn lại gần săm soi, còn đưa tay chạm vào, hỏi anh: "Cần em chườm đá gì đó không?"
"Không sao đâu, thật." Yến Khinh Nam bật cười trước vẻ nghiêm trọng của y, tiếng cười bật khỏi cổ họng từng chút hệt như chứa bên trong một chiếc móc câu.
"Thôi được." Thẩm Cảnh Viễn rụt tay về, "Đã hỏi anh rồi đó, một hồi đau đừng có mà nói em."
"Đau cái gì mà đau." Yến Khinh Nam lắc đầu, "Không yếu ớt vậy."
Thẩm Cảnh Viễn bảo không để tâm, nhưng lúc thu tay về cứ một hai phải sờ thêm chút nữa.
Yến Khinh Nam nắm cổ tay y hỏi y làm gì đấy, Thẩm Cảnh Viễn không trả lời được.
Thế là Thẩm Cảnh Viễn bị cái người kia cúi xuống trộm lấy đôi môi: "Đêm nay chúng ta về với nhau."
Bị hôn một cái, thần hồn Thẩm Cảnh Viễn mê mệt cả tối.
Cuối cùng khi kết thúc công việc, Giản Đông đưa cho mỗi phù dâu phù rể một bao lì xì rất dày, cầm trên tay còn thấy nặng.
Giản Đông tiễn họ xuống dưới lầu, luôn miệng nói mọi người vất vả rồi.
Ai cũng có người đưa đón, anh ta hỏi Thẩm Cảnh Viễn: "Cậu về kiểu gì?"
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa kịp lên tiếng, Yến Khinh Nam đã bước ra từ phía bên kia đèn đường, giơ tay: "Tôi đón."
"Được." Giản Đông vui vẻ, "Thế tôi giao cậu cho vị sứ giả hộ hoa này vậy."
护花使者: Vị sứ giả bảo vệ các loài hoa chốn nhân gian.
Giản Đông say khướt, Thẩm Cảnh Viễn lười so đo với bạn mình, nói vậy tôi đi, rồi từ từ chạy theo Yến Khinh Nam.
"Em chạy cái gì?" Yến Khinh Nam hỏi y.
"Em sợ Giản Đông chèo kéo em nói linh ta linh tinh." Thẩm Cảnh Viễn thấy không yên lòng, ngoái đầu lại nhìn.
Giản Đông đã vào nhà rồi.
"Nói gì cơ?" Yến Khinh Nam cười, "Lỡ đâu không phải nói linh tinh thì sao?"
"Lại nữa à?" Thẩm Cảnh Viễn nhướng một bên mày, đổi lời, "Chỗ này gần sông lắm đúng không? Tụi mình qua đó thử xem?"
"Cũng gần." Yến Khinh Nam móc điện thoại ra xem giờ, vẫn còn khá sớm, "Em không sợ lạnh à? Khăn quàng cổ còn không chịu đeo vào."
"Không sao, hôm nay mệt quá.
Nghỉ ngơi một lát thôi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Cách nghỉ ngơi của em độc đáo thật." Yến Khinh Nam vừa nói vừa dẫn Thẩm Cảnh Viễn đến bờ sông.
Cảnh đêm Trùng Khánh rất đẹp.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn rất hiếm khi đi dạo phố giờ tối.
Xe cộ trên đường vẫn đông đúc nhộn nhịp, nhưng ít ai tản bộ hai bên đường, chỉ có lác đác người vừa tan tầm vội vã chạy về nhà.
Yến Khinh Nam bước dần lên, nắm tay Thẩm Cảnh Viễn.
"Mùa hè vào buổi tối đông người lắm, ra đây tản bộ cả." Yến Khinh Nam nói.
"Tay anh nóng quá." Thẩm Cảnh Viễn đung đưa đôi bàn tay đan vào nhau của cả hai, "Sao lại nóng thế..."
"Tôi uống rượu, mà tay em cũng lạnh." Yến Khinh Nam nói rồi nhét tay y vào túi áo mình.
Áo lông của anh rất ấm áp, tay y chui vào trong rất dễ chịu.
"Chuyện bên Giản Đông đã giải quyết xong xuôi hết chưa?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Trưa nay em gặp Hà Cẩn à?" Yến Khinh Nam lập tức đoán ra.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn đáp, "Bác sĩ Hà nói với em."
"Lúc ấy Giản Đông không còn cách nào, mà chuyện cũng đã giải quyết xong rồi.
Tôi biết bây giờ em đang nghĩ gì, tôi và Giản Đông đều hiểu, cho nên mới sợ nói cho em biết." Yến Khinh Nam siết chặt tay y thêm một chút.
"Em không nhạy cảm thế đâu.
Nhưng nói cho cùng chuyện này là Giản Đông chịu thay em, em nghĩ thế cũng rất bình thường mà." Thẩm Cảnh Viễn mờ mịt thở dài, "Tâm thái của người trả giá và người đón nhận không giống nhau đâu anh à."
Nghe Thẩm Cảnh Viễn nói vậy, Yến Khinh Nam biết khúc mắc trong lòng y đã được gỡ bỏ.
Y không phải người kiểu cách, có thể tự suy nghĩ thấu đạt chuyện này cũng có thể hiểu được cách làm của Giản Đông, chỉ là cần thêm ít thời gian để chấp nhận.
"Không được." Thẩm Cảnh Viễn dừng lại, quay mặt về phía Yến Khinh Nam, "Lần sau mấy anh muốn làm gì phải thành thật nói cho em, nếu em không biết mấy anh đang làm gì cả, vậy không phải sẽ thấy tồi tệ lắm à?"
"Ra là lý lẽ thế này." Yến Khinh Nam cười, "Vậy nhất định sẽ khai báo cho em."
Nói miệng thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nguyên nhân tình cảm đằng sau chuyện nói hay không nói là quá phức tạp, Yến Khinh Nam biết chứ.
Nhưng anh vẫn phải thể hiện ra câu vừa rồi, vì nếu không Thẩm Cảnh Viễn sẽ đau đáu không chịu yên lòng, mà y không yên lòng sẽ nghĩ rất nhiều.
"Anh nói với em? Em tin anh cái..." Thẩm Cảnh Viễn tạm ngừng, "Cái xẻng ý..."
*Cái xẻng ở chỗ này là một kiểu phủ nhận.
Nói chung là không tin nha.
Yến Khinh Nam nhìn y chòng chọc hai giây, gục lên vai y bật cười.
Đôi bàn tay vẫn còn đan siết, vậy nên Yến Khinh Nam đụng chạm vai y chẳng khác nào đang ôm y vào lòng.
Thẩm Cảnh Viễn đẩy anh ra mấy bận, hỏi: "Anh đây là muốn cười hay là muốn ôm em?"
"Không chịu nổi..." Yến Khinh Nam vẫn đang cười.
Bởi vì thật sự rất rất buồn cười.
Thẩm Cảnh Viễn nói câu ấy bằng giọng phổ thông ngay ngắn, ngữ điệu đúng, nhưng lạ lùng vô cùng.
Yến Khinh Nam dạy y bằng tiếng Trùng Khánh: "Xẻng..."
Thẩm Cảnh Viễn hơi hơi không dám nói ra, kiềm giọng nhỏ xíu: "Xẻng..."
"Chữ này đúng rồi, phải cong lưỡi lên một chút." Yến Khinh Nam còn định làm mẫu cho y xem, Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu sang: "Anh làm gì đó, không dạy hay mà toàn dạy hư thôi."
"Ừ." Yến Khinh Nam vẫn cứ cười đứt phanh, không dừng được.
Thẩm Cảnh Viễn nghe anh cười tới độ thấy phiền, vươn tay bịt miệng anh lại cảnh cáo: "Không được cười."
Yến Khinh Nam lắc đầu, Thẩm Cảnh Viễn tin ngay.
Y buông tay ra, rốt cuộc anh vẫn đang cười nắc nẻ.
"Anh đùa em đấy à?" Nhìn anh cười vui vẻ tới vậy, Thẩm Cảnh Viễn cũng không nhịn được, khóe môi cong tít lên theo.
"Không có...!Thật...!Em đáng yêu quá." Yến Khinh Nam vừa nói vừa vò tóc Thẩm Cảnh Viễn, nhìn thẳng vào y.
Thẩm Cảnh Viễn không biết anh đang nhìn chỗ nào của mình, nhưng không tài nào chịu nổi ánh mắt này, bèn ôm kín mặt quay đầu né tránh, cười hỏi anh: "Làm gì đó..."
"Nhìn em." Yến Khinh Nam hơi nhếch cằm lên, đáp như thể không biết xấu hổ là gì, "Nhìn em xinh đẹp."
Nhắc tới đây làm anh chợt nhớ đợt đi núi Kim Phật ngày trước, Thẩm Cảnh Viễn cũng từng hỏi câu hỏi này, thế là tiện lời đáp luôn: "Lần trước em hỏi tôi câu này, tôi cũng đang nhìn em xinh đẹp."
"Bây giờ anh chẳng còn sợ gì nữa rồi đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn nhướng mày, "Nói thẳng thế này cơ mà..."
"À, có người rộng rãi để tôi nói ra đấy." Yến Khinh Nam không sợ thật.
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, ôm cánh tay Yến Khinh Nam kéo anh qua, "Để anh nói..."
Y thoáng ngửa đầu, liếm vào cánh môi anh.
Thẩm Cảnh Viễn đang quyến rũ.
Yến Khinh Nam được lời, ánh mắt trầm xuống, lướt mắt nhìn quanh một lượt rồi đẩy y vào con hẻm nhỏ cạnh đó.
Con hẻm tối đen không nhìn thấy được gì.
Yến Khinh Nam kê tay lót sau đầu Thẩm Cảnh Viễn, ngăn cách bức tường đá cắn lên môi y.
Trước đây hai người chưa từng hôn nhau một cách nghiêm túc, lòng mỗi người đều ấp ủ thứ cảm xúc lạ kỳ.
Giây phút này đơn thuần bị hút lấy trong sự hấp dẫn của đôi bên.
Ai cũng nhịn quá lâu rồi, mặc nhiên từng chút mở tung mọi thứ góp nhặt kiềm giữ, càng chưa kể đến chuyện mất kiểm soát.
Hơi thở dồn dập thô ráp, đôi cánh tay lộn xộn.
Yến Khinh Nam xoa cổ Thẩm Cảnh Viễn, miết lên tới vành tai, anh nói cơ thể em mát lạnh thật.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn chỉ thấy bên trong mình rát bỏng đến từng bộ phận.
Cuồng