Ra khỏi bar hai người vẫn nắm tay nhau.
Trên đường về khách sạn, Thẩm Cảnh Viễn kéo kéo Yến Khinh Nam bảo mình muốn chụp ảnh.
Con đường đầy ắp ánh đèn, phía đối diện còn có một tòa nhà rất đẹp.
Thẩm Cảnh Viễn chỉnh góc độ, bật chế độ chụp tự động.
Chụp được bức ảnh có đủ hai người rất khó khăn, y vốn đã rất hiếm khi chụp ảnh, loay hoay một hồi mới canh được góc hợp lý.
"Anh cười một cái được không?" Thẩm Cảnh Viễn nhấc bên tay không cầm điện thoại đẩy cằm anh, còn nhướng mày, chụp liền tù tì mấy tấm trong vài giây đó.
Y hào hứng mở thư viện ảnh lên xem, dù Yến Khinh Nam không cười tí nào, nhưng từ nét mặt vẫn nhìn ra được anh đang rất vui vẻ.
Vậy thôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Thẩm Cảnh Viễn gửi hình cho Yến Khinh Nam, trên đường về khách sạn cứ hí hoáy tập trung đăng vòng bạn bè.
Yến Khinh Nam nắm tay nhìn đường thay phần Thẩm Cảnh Viễn.
Y viết dòng trạng thái đăng lên xong cũng là lúc hai người về đến nơi.
"Khuya nay anh có về nhà không?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh trong thang máy.
"Không về, trước khi đi đã nói với bố mẹ rồi." Yến Khinh Nam đáp.
Thẩm Cảnh Viễn đáp được.
Sau khi về phòng, Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn tắm ch ung với nhau.
Anh gội đầu cho y, bôi bằng hết đống bọt dầu gội lên tóc Thẩm Cảnh Viễn, đùa giỡn một lúc rồi mới chậm rãi cào cào gãi gãi, cả cơ thể y đều được thả lỏng.
Trước đó vừa hoạt động vừa chuyện trò một đống, về đến khách sạn chỉ muốn yên tĩnh nằm bên nhau.
Ga giường mọi thứ đã được thay mới, may mà Thẩm Cảnh Viễn chưa bao giờ đụng mặt nhân viên dọn dẹp, không thì chẳng biết giấu cái mặt này vào đâu cho vừa.
Yến Khinh Nam xem vòng bạn bè của Thẩm Cảnh Viễn, bài đăng là hình chụp của hai người, nhưng dòng trạng thái lại hết sức đơn giản, chỉ vọn vẹn mấy chữ: Thành Đô.
"Có mỗi một từ mà em gõ cả đường đi à?" Yến Khinh Nam buồn cười hỏi.
"Em mắc nghĩ viết gì cho hợp mà." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Y cũng đang lướt điện thoại, chủ yếu là xem bình luận trên vòng bạn bè.
Ngày đó dự đám cưới của Giản Đông y có kết bạn Wechat với mấy cô nàng phù dâu và Văn Nhan.
Chuyện Yến Khinh Nam bắt được hoa cưới ai cũng biết, bây giờ đăng một tấm hình đi chơi chung thế này, dưới ảnh bao la bình luận trêu ghẹo với suy luận.
Thẩm Cảnh Viễn còn đang nghĩ nên trả lời làm sao đây, hoặc là khỏi trả lời luôn.
Bỗng nhiên Yến Khinh Nam lên tiếng: "Bố mẹ anh đoán được quan hệ của chúng ta."
"Sao cô chú đoán được?" Thẩm Cảnh Viễn hơi ngạc nhiên.
Hôm ăn tối cùng bố mẹ anh từ đầu đến cuối cả hai không có cử chỉ hay động thái nào thân mật.
Nói đúng ra, bình thường Thẩm Cảnh Viễn cũng chung đụng với bạn bè cùng giới như vậy.
"Có lẽ là do họ hiểu anh." Yến Khinh Nam cảm thấy y hơi lo lắng quá, bèn nói: "Bố mẹ không nói gì cả, thật, không giấu giếm em làm gì."
"Ừm." Lúc này Thẩm Cảnh Viễn mới an tâm, "Chủ yếu là tại trước đây anh nói vì chuyện sự nghiệp mà quan hệ giữa anh với cô chú không tốt.
Lỡ đâu cô chú không thích em, vậy thì anh sẽ vất vả lắm."
"Không gì hay ho để gây khó dễ." Yến Khinh Nam xoa xoa gáy y.
"Con người bố anh." Yến Khinh Nam tạm ngừng, "Hôm đó gặp chắc em cũng biết rồi đúng không? Ông ấy cuồng công việc."
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn cười, "Em muốn rút lại câu nhận xét khí chất của hai bố con anh rất giống nhau.
Nếu anh mà cho người ta cảm giác giống chú ấy, đoán chừng hồi mới quen anh em thật sự không dám tới gần đâu."
"Thật à?" Yến Khinh Nam nghiêng sang nhìn y, "Anh thấy hồi mới quen em cũng hơi sợ anh mà?"
"Ai bảo..." Thẩm Cảnh Viễn ngồi dậy, "Em không có sợ anh, em chỉ sợ ở quá gần anh thôi..."
Yến Khinh Nam dần hiểu rõ ý Thẩm Cảnh Viễn, vén mấy sợi tóc rủ ngang trán y, ra hiệu cho y tiếp tục.
"Hợp gu em vô cùng, anh rất cuốn hút người khác...!nhưng mà lúc ấy..." Thẩm Cảnh Viễn bỏ ngỏ nửa câu sau, nhưng hai người đều hiểu.
Đi chơi cùng nhau thật sự thấy vui vẻ là điều quan trọng nhất, nên không ai nói gì thêm.
"Vậy em cần đến gặp đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi, "Em nói bố mẹ anh ấy."
"Em đến gặp họ làm gì?" Yến Khinh Nam lần tay sờ lên gò má y.
Thẩm Cảnh Viễn ngửa người ra sau tránh khỏi bàn tay Yến Khinh Nam: "Cô chú đã biết quan hệ của chúng ta rồi, em không đến gặp thì không được phải phép nhỉ?"
"Em muốn đi cũng được." Yến Khinh Nam gật đầu, "Vậy để anh sắp xếp."
Thẩm Cảnh Viễn yên tâm, lật người từ chân Yến Khinh Nam nằm nhào xuống cạnh anh.
Cả căn phòng chỉ có mỗi ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ chiếc đèn đặt dưới đất.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn trần nhà trân trân trong chốc lát, tầm mắt hơi tối sầm lại.
"Quên đi..." Không biết vì sao Thẩm Cảnh Viễn đổi ý, "Đừng gặp thì hơn."
Yến Khinh Nam không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc y.
"Tiểu Viễn, đừng làm vậy."
Thẩm Cảnh Viễn không tiếp lời, chỉ ôm eo Yến Khinh Nam, nép gò má mình cọ cọ vào eo anh, im lìm.
Lúc thức dậy bên cạnh Yến Khinh Nam không có ai.
Anh đờ đẫn chớp mắt, lần tay sang dò nhiệt độ trong chăn, vẫn còn âm ấm.
Anh bèn nằm xuống, mượn nhiệt độ còn dư lại kia chợp mắt thêm một lát.
Chưa đầy vài phút sau Yến Khinh Nam nghe thấy tiếng Thẩm Cảnh Viễn mở cửa đi vào, anh vẫn không mở mắt.
Y rón rén đến cạnh giường, anh đang định mở mắt nhìn thì bờ môi nhận được cảm giác ấm áp.
Yến Khinh Nam nhếch môi, nghĩ sao mà còn chơi cái trò hôn trộm mình thế này, vòng tay ấn lưng y lên người mình.
Thẩm Cảnh Viễn kêu lên vài tiếng, ngã ập xuống trên cơ thể Yến Khinh Nam.
Anh lật người, vị trí đảo lộn chỉ trong một tích tắc, gáy Thẩm Cảnh Viễn đập phải chiếc gối đầu êm ái.
Một nụ hôn rất sâu, yết hầu không ngừng lên xuống.
Ngay sau đó Yến Khinh Nam vén áo len mò mẫm xuống vùng bụng dưới của Thẩm Cảnh Viễn, ve vuốt làn da y.
Thẩm Cảnh Viễn lượm thần trí về, cuối cùng nhớ lại mình vào đây để làm gì.
Y đưa tay chặn cổ Yến Khinh Nam, thở d ốc: "Không cho anh hôn, dậy đi."
"Ai hôn trước?" Yến Khinh Nam nắn nắn mặt y, ngả người nằm xuống cạnh Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn cười, ra vẻ đạo mạo phân trần: "Em muốn gọi anh dậy chứ bộ."
"Ừ, anh biết, anh dậy rồi đây." Yến Khinh Nam nói, "Hy vọng dịch vụ gọi dậy này sẽ tiếp tục được duy trì."
Thẩm Cảnh Viễn nhẹ vỗ lên vai anh: "Đi thôi, chúng ta dạo phố."
Yến Khinh Nam ngồi dậy mặc quần áo, hỏi: "Em mua gì?"
Thẩm Cảnh Viễn đan tay đặt sau gáy: "Mua quà năm mới biếu bố mẹ anh.
Anh thấy chúng ta nên mua gì?"
Tay kéo vạt áo dừng lại, Yến Khinh Nam nhìn Thẩm Cảnh Viễn: "Muốn gặp họ à?"
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn vỗ vỗ lưng anh, "Gặp."
Người ta yêu đương được như vậy, Yến Khinh Nam cũng phải có.
Lần này chỗ ăn do Yến Khinh Nam chọn.
Anh cố tình tránh nhà hàng kiểu Tây dễ tạo cảm giác làm nhiễu bầu không khí khi trò chuyện, đặt một quán cơm trưa rất bình thường.
Lần thứ hai gặp Yến Vạn Lãng và Kha Tuyết thân phận đã thay đổi, bảo không căng thẳng là nói dối.
May mà Thẩm Cảnh Viễn rất giỏi việc việc xử lý các tương tác với mọi người.
Dù trong lòng thấp thỏm bồn chồn song bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức đúng mực.
Hiển nhiên Yến Vạn Lãng và Kha Tuyết biết hàm ý của bữa cơm này.
Lúc gặp mặt Thẩm Cảnh Viễn ông bà rất bình thản, chào hỏi cũng không mất tự nhiên, y biếu quà cáp họ cũng nhận lấy, không nói gì.
Bây giờ Thẩm Cảnh Viễn mới thật sự tin bố mẹ Yến Khinh Nam không để tâm đ ến giới tính nửa kia của con trai mình.
Trên bàn cơm không hai hướng cuộc trò chuyện đến quan hệ giữa hai người.
Yến Vạn Lãng vẫn hứng thú với công việc của Thẩm Cảnh Viễn như trước, nhắc đến chủ đề này Kha Tuyết cũng tán gẫu cùng.
Buổi gặp mặt ra mắt biến thành một cuộc họp, chỉ có mình Yến Khinh Nam lẳng lặng gắp đồ ăn cho y.
Đến khi Yến Khinh Nam ra ngoài thanh toán để một mình Thẩm Cảnh Viễn ở lại với bố mẹ anh.
Kha Tuyết lên tiếng: "Bắt đầu từ những năm tốt nghiệp đại học đến nay Tiểu Yến hầu như không chuyện trò với chúng ta, chắc con cũng biết đúng không?"
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, nhưng không đưa ra bất kỳ ý kiến vào về vấn đề này, muốn nghe Kha Tuyết sẽ nói gì tiếp theo.
"Bất hòa với nhau bấy nhiêu năm, chúng ta cũng suy nghĩ gần như rõ ràng.
Hy vọng con sẽ hiểu cho người làm cha làm mẹ, chỉ muốn con mình hòa hoãn với gia đình một chút." Kha Tuyết biểu đạt rất uyển chuyển, "Chuyện yêu đương gia đình không bận tâm, mà con cũng là người rất xuất sắc, chúng ta chào đón con thường xuyên đến chơi."
Lúc Kha Tuyết nói những lời này Yến Vạn Lãng chỉ khoanh tay ngồi đó, hướng mắt nhìn chằm chằm mặt bàn không nói một lời.
Thẩm Cảnh Viễn hiểu ý hai người.
Con người đến một độ tuổi nhất định ai cũng sẽ trông ngóng con cái mình, muốn có người cầu cạnh ở bên, đây là chuyện rất đỗi thường tình.
Yến Khinh Nam ở xa ngần ấy năm, đến hiện tại cuộc sống dần ổn định cha mẹ anh mới bắt đầu hoảng hốt, sợ con trai mình sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng nếu không muốn về, Yến Khinh Nam sẽ không cách một thời gian lại về thăm nhà.
Thẩm Cảnh Viễn thấu hiểu suy nghĩ của anh, chỉ tiếc hai người họ hô mưa gọi gió trên thương trường, lại không thấu suốt được quan hệ với con mình.
"Cô chú, con hiểu rồi ạ."
Kha Tuyết vui mừng gật đầu.
Xuyên suốt bữa cơm này trên cơ bản hai người đã nắm được sức nặng của Thẩm Cảnh Viễn.
Năng lực làm việc không phải bàn, EQ cũng cao, biết nói chuyện, có chừng mực, Yến Khinh Nam rất quan tâm cậu trai này, tóm lại là hài lòng ở mọi mặt.
Lúc về Yến Vạn Lãng hiếm có nở nụ cười, vỗ vỗ vai Thẩm Cảnh Viễn: "Nếu sau này muốn quay lại làm việc cứ nói với chú."
Thẩm Cảnh Viễn lễ phép nói cảm ơn chú, chỉ tiếc rằng có lẽ ngày ấy không tồn tại.
Ngoài mặt y thể hiện rất tốt, nhưng không thật sự vui vẻ như vậy.
Yến Khinh Nam nằm tay y, hai người cùng nhau tản bộ trên phố.
Đang trên đường anh chợt nhận được tin nhắn, vừa mở ra đọc đã dừng bước.
"Sao vậy anh?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam ngẩng đầu nhìn y, đáy mắt dồn nén cảm xúc mừng rỡ.
"Bác sĩ Hà nhắn, nói mấy ngày vừa qua tham dự hội thảo y học ở nước ngoài.
Bệnh của em có phương điều trị mới, trang thiết bị phẫu thuật cũng có bước đột phá."
Thẩm Cảnh Viễn run lên, cầm điện thoại của anh xem tin nhắn.
Dòng tin vô cùng rõ ràng, nhưng Thẩm Cảnh Viễn vẫn đọc đi đọc lại thật nhiều lần.
Yến Khinh Nam ôm lấy eo Thẩm Cảnh Viễn, hôn lên thái dương y.
Thẩm Cảnh Viễn vừa muốn nói gì đó, nhạc chuông điện thoại của Yến Khinh Nam thình lình reo lên, cái tên hiện thị trên màn hình y chưa từng thấy qua.
Y đưa điện thoại cho Yến Khinh Nam, anh nhìn một lát rồi bắt máy, tay vẫn ôm y.
Hai người ở sát nhau, anh nói gì trong