Hôm Thẩm Cảnh Viễn xuất viện Hà Cẩn cũng ra tiễn.
Chuyến ra nước ngoài đã liên hệ sắp xếp xong xuôi, một tay Hà Cẩn ở giữa làm cầu nối giải quyết rất nhiều việc.
Thẩm Cảnh Viễn không biết phải biểu đạt sự cảm kích thế nào, thường ngày y luôn là người biết nói chuyện, bây giờ đến một câu cũng thấy khó nói ra.
Hà Cẩn chỉ cười vỗ vỗ vai y: "Hy vọng ca phẫu thuật của cậu sẽ thành công, cậu trở về bình an với tôi đã là lời cảm ơn lớn nhất rồi."
Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười gật đầu.
Không khí ngoài bệnh viện trong lành thanh mát, tâm trạng Thẩm Cảnh Viễn cũng vì thế mà khá khẩm hơn nhiều, khóe môi cứ nhếch lên mãi không hạ xuống.
Yến Khinh Nam sợ y bị cảm, lấy khăn quàng bọc lại thật kỹ càng rồi lại kéo cao cổ áo lên.
Cổ Thẩm Cảnh Cảnh Viễn đã gầy nhom chẳng còn mấy da thịt, xương cốt mạch máu lộ thấy rõ.
Anh che chắn thật kín, đội cả mũ lên lúc nhìn vào mới thấy dễ chịu hơn.
Ngày đầu tiên được xuất viện, chuyện về khách sạn trừ Giản Đông và Yến Khinh Nam ra y không nói cho ai biết.
Lúc Mạn Mạn ở ngoài sảnh thấy bóng Thẩm Cảnh Viễn, cô cứ thế đơ người ra.
Thẩm Cảnh Viễn cười với cô, Mạn Mạn mới phản ứng, ngạc nhiên lên tiếng: "Anh Thẩm cuối cùng cũng về rồi."
"Ừm, thời gian qua bị bệnh, làm mọi người lo lắng rồi." Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười giải thích.
Bây giờ y có cười thế nào cũng trông rất nhạt nhòa.
Sau khi bệnh Thẩm Cảnh Viễn không chỉ gầy mà còn trắng, y vốn đã không đen, giờ lại trắng nhợt ốm yếu.
Chưa nói được mấy câu Yến Khinh Nam đã bảo Thẩm Cảnh Viễn đi.
Về phòng, mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy, y muốn lao ập xuống giường lại thấy mình đang bẩn, đổi hướng bổ nhào lên lưng Yến Khinh Nam, đẩy người anh về trước, nói: "Đi tắm với em đi..."
Yến Khinh Nam nắn nắn tay y, đáp được.
Suốt khoảng thời gian Thẩm Cảnh Viễn nằm viện hành động thân mật nhất của cả hai chỉ có chạm hờ môi, có đôi khi y sẽ còn trở nên mất kiểm soát còn hơn cả Yến Khinh Nam, tay luồn vào áo anh lần mò sờ s0ạng.
Nhưng khả năng tự kiềm chế của anh lại tốt đến không ngờ, muốn thân mật cũng chỉ nhẫn nhịn hôn.
Hiện tại sức khỏe của Thẩm Cảnh Viễn đã khá hơn, y cũng có chút chút muốn anh, thở d ốc nói em ăn chay đến hỏng người rồi, anh bèn vuốt tóc y bằng bàn tay ướt nước.
Yến Khinh Nam nhẹ nhàng đến vô cùng, lúc anh cõng ra đầu ngón tay Thẩm Cảnh Viễn đỏ ửng hết lên.
Y chôn mình vào chăn ngửi được mùi hương trên cơ thể anh, nhắm mắt, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Yến Khinh Nam nhìn y một chốc, chờ đến khi y ngủ say mới khẽ khàng kéo góc chăn mềm mại y nắm riết trong tay thay bằng bàn tay mình.
Bây giờ anh thích ôm Thẩm Cảnh Viễn lên cao một chút, trong tư thế này anh có thế gối đầu lên ngực y, áp tai đến nghe tiếng trái tim kia đập dội về.
Chỉ có như thế mới ngon giấc hơn đôi phần.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn thức dậy căn phòng u ám, rèm cửa không kéo kín, có thể lờ mờ thấy trời đã về tối.
Nhưng mà Yến Khinh Nam không ở đây, y sờ tay xuống cạnh ổ chăn cũng không có ai, lập tức trở nên hoảng hốt.
Vội vàng vớ quần áo trên đầu giường mặc vào, Thẩm Cảnh Viễn vừa đẩy cửa ra đã ngơ ngác.
Phòng ăn ngoài kia tấp nập bao nhiêu người, Mạn Mạn A Dịch Tiểu Tư, Giản Đông Bách Vũ Bách Xuân, còn có Triệu Khả Tâm đang đặt bó hoa lên bàn ăn.
Mọi người đều đến cả.
Y sững người giây lát, Yến Khinh Nam đeo tạp dề, tay còn ướt.
Anh bước tới nói: "Em dậy rồi thì vào bàn ăn cơm."
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu chậm mất nửa nhịp, nhớ ra có lần mình đã đề cập với Yến Khinh Nam, sau khi xuất viện muốn cùng tất cả bạn bè ngồi lại ăn một bữa cơm.
Cả bàn cơm này do tự tay Yến Khinh Nam nấu.
Thẩm Cảnh Viễn muốn gắp một miếng bò kho lại bị anh cản đũa lại giữa chừng, đặt một bát cháo khoai tím trước mặt: "Ăn cái này, có mấy món thanh đạm là nấu cho em."
Thẩm Cảnh Viễn nhìn tô canh gà ninh khoai từ trước mặt, bất đắc dĩ cười cười.
Mấy người trên bàn ăn tính tình đều xởi lởi vui vẻ, dù trước đây không hề quen biết, nhưng uống với nhau mấy ly là đã có thể chuyện trò hòa nhập với nhau.
Thẩm Cảnh Viễn vừa ăn vừa nghe họ tán gẫu thấy rất thú vị, thỉnh thoảng cười theo.
Y ăn gì Yến Khinh Nam cũng nhìn chằm chằm, vừa nhấc đũa lên anh sẽ gắp đồ ăn cho y ngay.
Thẩm Cảnh Viễn phải đụng khuỷu tay anh tận mấy lần anh mới chịu thôi.
Bao nhiêu người nhìn thế kia...
Cuối bữa ăn mọi người chuyển sự quan tâm sang tình hình sức khỏe của Thẩm Cảnh Viễn.
Tình trạng cụ thể y vẫn giấu mấy người họ, đến giờ ai cũng tưởng công việc trước đây vất vả quá nên để lại bệnh đến nay, mỗi người một câu bày y cách chăm sóc cơ thể.
Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười lắng nghe, đôi tay dưới gầm bàn lại nắm chặt tay Yến Khinh Nam.
Giản Đông cũng đang ngồi cạnh y, chăm chăm cúi đầu nhìn vào bát mình.
Lúc xong xuôi Bách Xuân tới tìm Thẩm Cảnh Viễn tán dóc, cô nàng phàn nàn than thở sắp vào kì mới tới nơi rồi.
Y cười: "Đúng là không ai thích nhập học nhỉ."
Bách Xuân lại kể mấy chuyện trên trường, Thẩm Cảnh Viễn kiên nhẫn chỉ dẫn cô rất nhiều, cuối cùng còn dặn dò: "Em có thể làm quen với các đàn anh đàn chị khóa trên, họ cũng sẽ giúp đỡ em, hoặc ngay lúc đó đặt câu hỏi với giảng viên, dù thường trông có vẻ họ không nhớ rõ bất kỳ sinh viên nào, nhưng chỉ cần em hỏi họ sẽ rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc của em."
Bách Xuân chép miệng, nói chẳng phải em còn có anh đây à?
Nói đoạn, cô nàng quay sang quan sát Thẩm Cảnh Viễn vài lượt: "Anh Thẩm, nhất định phải giữ sức khỏe đấy ạ.
Tuy mấy chuyện khác trông bề ngoài Yến Khinh Nam ảnh chẳng được gì đâu, cơ mà ảnh nấu ăn ngon cực kỳ."
Thẩm Cảnh Viễn cười, nói được, sau đó Bách Vũ gọi Bách Xuân cô nàng bèn đi sang.
Yến Khinh Nam bước tới vòng lấy eo y, Thẩm Cảnh Viễn mới thả lỏng hơi dựa vào người anh.
"Muốn giấu đến cùng sao?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, "Anh thấy thế nào?"
Yến Khinh Nam cúi đầu ôm y vào lòng, tựa cằm lên vài y, rủ mắt nói: "Được, em muốn làm sao anh sẽ giúp em làm thế ấy."
"Chúng ta chụp hình đi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Phòng ăn nhỏ xíu chật nhích người, tất cả đứng cùng nhau, trước mặt còn là bàn ăn vẫn chưa dọn dẹp.
Thẩm Cảnh Viễn đứng ở chính giữa, Yến Khinh Nam đứng phía sau y.
Giản Đông và Bách Xuân đứng ở hai bên y, A Dịch nhờ bảo vệ giữ xe đến chụp hình giúp họ, dặn chụp liên tục vài tấm.
Giản Đông cầm xem, trên bức hình ai nấy đều nở nụ cười, chỉ riêng Yến Khinh Nam cúi đầu nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
"Chậc chậc chậc..." Tiểu Tư cũng để ý, liếc mắt nhìn Yến Khinh Nam, "Không hổ là đàn ông Tứ Xuyên nha, chiều người yêu có nghề quá."
Thẩm Cảnh Viễn vui vẻ cầm điện thoại về, tạo nhóm với mọi người đang đứng đây rồi gửi hình vào, nói sau này muốn rửa ra.
Một đêm vô cùng rộn ràng.
Thẩm Cảnh Viễn không nỡ để mọi người về.
Đến tận lúc y chẳng thấy gì nữa vẫn cứ đứng cạnh cửa đưa tiễn.
Giản Đông ở lại, nói mình choáng váng hết mặt mày, muốn ăn trái cây.
Anh ta muốn ăn trái cây chỗ nào không biết, chỉ là muốn ở cùng Thẩm Cảnh Viễn thêm một lúc nữa mà thôi.
Yến Khinh Nam đi cắt trái cây thật, để hai người ngồi ngoài sô pha với nhau.
"Cậu ra nước ngoài chữa bệnh.
Tôi nghĩ rồi, tôi cũng muốn đi." Giản Đông lên tiếng.
Thẩm Cảnh Viễn lập tức nhíu mày: "Không được."
"Nhất định Hạ Tử sẽ hiểu, cả bố mẹ tôi và bố mẹ em ấy đều ở đây.
Tôi xem xét thời gian tầm vài hôm trước ngày cậu phẫu thuật tôi sẽ qua.
Lúc ấy thai Hạ Tử đã tầm năm, sáu tháng, nếu không xảy ra vấn đề gì bất ngờ thì cơ bản sẽ ổn định." Giản Đông đã tính toán xong cả.
Thẩm Cảnh Viễn làm cuộc phẫu thuật một đi không trở lại này anh ta không có mặt ở đó sẽ không thể nào yên tâm được, lỡ đâu xảy ra tình trạng xấu nhất thì thế nào?
"Anh Nam sẽ đi với tôi, cậu đừng lo lắng, cứ chăm sóc Hạ Tử thật tốt là được." Thẩm Cảnh Viễn vẫn không đồng ý.
Giản Đông không biết thuyết phục y làm sao, mấy chuyện này tới giờ anh ta vẫn không thắng nổi Thẩm Cảnh Viễn.
Nên đành phải thôi, dù sao đến lúc đó anh ta vẫn sẽ sang.
Anh ta đã bàn bạc với Hạ Tử chuyện này rồi, vợ anh không chỉ đồng ý mà còn rất ủng hộ, cô dựa vào vai anh nói: "Anh không đi em cũng ân hận thay anh."
Hai người đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình hồi lâu không nói gì.
Lúc bưng dĩa trái cây vào thấy bầu không khí phòng khách lặng thinh im ắng, Yến Khinh Nam thoáng sửng sốt.
Anh quay người đặt trái cây lên bàn, trong dĩa có ba cái xiên.
Anh đưa một cái cho Giản Đông, lại ghim một miếng vào xiên đút đến miệng Thẩm Cảnh Viễn.
Y há miệng ăn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống.
"Đang nói gì vậy?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Giản Đông không chịu nghe lời em..." Thẩm Cảnh Viễn nói thế nghe rất có mùi đang cáo tội, nhưng thật ra ai nghe ai trong lòng cả ba đều rất rõ ràng.
Yến Khinh Nam vòng tay ra sau lưng Thẩm Cảnh Viễn hạ trên vai y, ngón tay đụng vào cổ y một cái: "Hửm, thật à?"
Anh ra vẻ mình không tin, Thẩm Cảnh Viễn bật cười đầu tiên.
Ba người ngồi đó vừa ăn trái cây vừa trò chuyện.
Mười giờ hơn Giản Đông mới đứng dậy về, không hiểu sao Thẩm Cảnh Viễn thấy hơi mệt, tựa vào cánh tay anh khẽ chợp mắt.
Yến Khinh Nam lay y, nói đừng ngủ ở đây.
Y thình lình mở mắt ra nhìn anh.
"Em sao vậy?" Yến Khinh Nam hỏi.
Ánh mắt ướt át đến nỗi anh không tài nào chịu nổi.
Hỏi xong, anh lại nghiêng mặt sang một bên: "Vào thôi."
Thẩm Cảnh Viễn bực bội Yến Khinh Nam chẳng hiểu yêu đương sến sẩm gì cả.
Đứng dậy ngồi lên hông anh, hai người không hề nói gì ăn ý hôn nhau.
Đến chính thời điểm này mà Yến Khinh Nam cũng không dám mạnh tay với Thẩm Cảnh Viễn một chút gì.
Y đỡ lấy gáy anh cắn anh hết lần này đến lần khác, cuối cùng chậc lưỡi ghét bỏ: "Anh không được đúng không?"
"Hửm? Anh không được ở đâu?" Yến Khinh Nam niết lấy eo y cười, bổ nhào về trước ép y vào lòng sô pha, hôn lên gáy y biện giải cho bản thân: "Anh không được có cục cưng..."
Lộn xộn với nhau một trận xong Yến Khinh Nam ôm y nằm trên giường.
Nằm viện về cổ tay Thẩm Cảnh Viễn mảnh đi nhiều rồi, trên mu bàn tay để lại rất nhiều lỗ kim, đến mạch máu cũng tím bầm đi.
Lúc còn ở bệnh viện đêm trước giờ đi ngủ Yến Khinh Nam sẽ vắt khăn nóng chườm cho y một lúc.
Mùa đông làm vậy rất ấm áp, Thẩm Cảnh Viễn thường chườm ra mơ mơ màng màng, Yến Khinh Nam sẽ trông coi lấy khăn ra.
Trước khi đi tắm anh đã chườm cho y một lượt.
Bây giờ lên giường lại nghĩ tới, bèn hỏi: "Tay em có đau không?"
"Không sao đâu mà..." Thẩm Cảnh Viễn để anh nắm tay mình, cảm thấy rất dễ chịu.
Vì ở trong viện đã tập thành quen, bây giờ cả hai đều đi ngủ rất sớm.
Thẩm Cảnh Viễn quay về môi trường mình quen thuộc còn vào giấc nhanh hơn nữa, Yến Khinh Nam chưa chườm được bao lâu y đã thiếp đi mất.
Y ngủ rồi anh cũng chằm mắt, ủ tay mình vào bụng dưới y, làm thế này sẽ ấm hơn một chút.
Nửa đêm Yến Khinh Nam giật mình tỉnh giấc, vì Thẩm Cảnh Viễn trong lòng anh cựa quậy.
Anh cảm giác được y ngủ không an ổn, vừa mở mắt đã phát hiện y nép trong lòng mình run lên, trái tim bên tai cũng gia tăng nhịp đập dữ dội.
Yến Khinh Nam cấp tốc ngồi dậy, mở đèn đầu giường cầm một cái ống dài trong hộp thuốc ra đổ bột vào lòng bàn tay, đoạn bóp nát bịt vào mũi y.
Thẩm Cảnh Viễn thở mạnh mấy lần, nhịp tim dần trở về bình thường.
Tay y nắm lấy vai Yến Khinh Nam, từ từ tỉnh lại.
"Em xin lỗi, em làm anh hoảng rồi..." Thẩm Cảnh Viễn tức tốc ôm anh, tay vỗ về nhè nhẹ sau lưng anh, sờ tóc anh: "Em không sao, không sao hết..."
Yến Khinh Nam dừng lại một chốc, sau đó ôm siết y vào ngực, ôm đến mức đầy ứ bao bọc lấy toàn bộ cơ thể y mới an lòng.
Yến Khinh Nam không ngừng hôn lên nơi trái tim Thẩm Cảnh Viễn qua lớp áo ngủ, thật lâu sau mới thở dài.
Thật ra tình trạng này không hề hiếm xảy ra.
Lúc còn nằm viện Thẩm Cảnh Viễn thường xuyên gặp phải, nhờ quá trình điều trị lâu dài nên sẽ không quá nghiêm trọng.
Hà Cẩn đã nói rõ triệu chứng ngẫu nhiên xuất hiện là rất bình thường, cả hai đều đã học cách sử dụng thuốc và dụng cụ cấp cứu, nhưng Yến Khinh Nam khó mà không thấy sợ hãi.
Thẩm Cảnh Viễn ôm lấy gáy anh kéo lên, dịu dàng hôn anh.
Hai người nằm xuống dựa vào đầu giường, y nằm đè lên người Yến Khinh Nam, một tay vòng qua hông anh.
Y nhắm mắt, thỉnh thoảng sẽ khe khẽ động đậy giữa giấc mơ, anh đưa tay mân mê vành tai y rồi lại cúi đầu kề sát cánh môi y trấn an vỗ về.
Tình trạng thế này cũng may chỉ xuất hiện một lần như vậy, sau đó vẫn trôi qua bình yên.
Yến Khinh Nam dựng một cái xích đu trong sân, mỗi tối cơm nước xong sẽ dẫn Thẩm Cảnh Viễn ra ngồi một lát.
Anh sẽ đưa cả tấm chăn dày nhất theo cùng, bọc y thành trái bóng tròn vo rồi ôm vào lòng, đọc cho y nghe tờ tạp chí tài chính y muốn xem.
Cơ mà nhiều từ chuyên ngành khô khốc quá, dù gia đình Yến Khinh Nam kinh doanh nhưng đại đa số anh chưa từng nghe biết bao giờ, đọc được mấy chữ đã vấp váp tạm ngừng.
Thẩm Cảnh Viễn trộm cười, vừa