Cuối cùng Yến Khinh Nam cất chiếc túi kia thật cẩn thận.
Anh để đâu Thẩm Cảnh Viễn không biết nữa, ngủ một giấc tỉnh dậy đã chẳng tìm thấy đâu, chắc hẳn là anh cất đi rồi.
Tối đến hai người cùng nhau gọi điện cho Giản Đông.
Thẩm Cảnh Viễn không dám gọi video.
Lúc vừa sang đây mấy ngày đầu Yến khinh Nam có gọi về cho Giản Đông, sau này hầu như không liên lạc, chỉ thỉnh thoảng mới gửi tin nhắn.
Giản Đông cũng không dám hỏi.
Anh ta biết hai người nhất định bận nhiều việc, quan trọng nhất vẫn là, có đôi khi không có tin tức lại là tin tốt nhất.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi trước Yến Khinh Nam, cùng tựa lên đầu giường.
Cả hai vừa tắm xong, cơ thể thoang thoảng hương sữa tắm thơm giống hệt nhau.
Cằm Yến Khinh Nam tì trên đỉnh đầu Thẩm Cảnh Viễn, đưa tay che gáy y, ấn mở.
"Anh Nam?" Bên Giản Đông rất yên ắng, không thấy ồn ào.
Bây giờ đang là một sáng cuối tuần trong nước.
"Đang ngủ không?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Không, em dậy rồi."
"Cũng không có chuyện gì, gọi điện báo bình an cho cậu vậy thôi." Yến Khinh Nam nói.
Từ đầu bên kia điện thoại còn nghe tiếng Giản Đông thở dài một hơi.
Thẩm Cảnh Viễn nghe mà phì cười, Giản Đông nghe thấy vội hỏi: "Anh Thẩm đang ở đây hả anh?"
Thẩm Cảnh Viễn trả lời luôn: "Đang đây."
Nghe giọng Thẩm Cảnh Viễn biết chừng tinh thần vẫn còn khá khẩm, Giản Đông nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút.
"Giờ tình hình bên mấy anh thế nào rồi?"
Yến Khinh Nam thuật lại sơ lược.
Giản Đông im tiếng hồi lâu, sau đó mới hỏi Thẩm Cảnh Viễn: "Anh Thẩm, đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ." Lúc trả lời tay Thẩm Cảnh Viễn đang đặt vào lòng bàn tay Yến Khinh Nam.
Anh nghiêng sang hôn y một cái, rồi lại nâng tay y hôn lên mặt nhẫn.
Thẩm Cảnh Viễn thừa dịp Giản Đông vẫn đang nghĩ ngợi bèn dính chặt cằm anh, rướn lên hôn hôn.
Yến Khinh Nam cắn môi y.
"Được, bao giờ có giờ giấc ca phẫu thuật thì phải nói cho tôi biết đấy." Giản Đông liên tục nhấn mạnh, "Cậu mà lén lên bàn mổ thì đừng có làm bạn với thằng này nữa."
"Rồi, sẽ nói cho cậu biết thật mà." Thẩm Cảnh Viễn hứa hẹn xong lại chuyển sang hỏi thăm Hạ Tử.
Giản Đông nói cô được chăm sóc rất tốt y mới yên tâm.
Lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, cứ thế này khéo cứ thế nói đến nửa đêm.
Yến Khinh Nam ghé đằng sau tai y nhỏ giọng nhắc nhở: "Nên đi ngủ rồi."
Thẩm Cảnh Viễn mới chịu chào tạm biệt Giản Đông, cúp điện thoại nằm dài vùi vào ngực anh.
Yến Khinh Nam chỉnh đèn ngủ, vỗ vào cánh tay mình.
Nằm ngủ tư thế này Thẩm Cảnh Viễn sẽ thấy thoải mái dễ vào giấc hơn một chút.
Anh còn đang xem điện thoại, gõ bàn phím bằng một tay.
Thẩm Cảnh Viễn hơi buồn ngủ nhưng vẫn muốn anh ngủ chung với mình, bèn chờ anh một lúc nữa.
Yến Khinh Nam thấy y còn chưa chịu nhắm mắt ngủ, anh tắt đèn, nhéo nhéo má y: "Em mệt không?"
"Không mệt, đang chờ anh đó." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Y nói xong, Yến Khinh Nam ôm y vào ngực.
Bây giờ ôm Thẩm Cảnh Viễn dễ hơn trước kia.
Dạo trước ít nhiều gì y vẫn còn đầy đặn, hai tên đàn ông một mét tám mấy ôm cứng nhau không thể nào ngủ ngon được, sau này quen dần cũng đỡ hơn.
Còn bây giờ Thẩm Cảnh Viễn mỏng nhẹ như một tờ giấy.
"Anh đang nói chuyện với ai thế?" Thẩm Cảnh Viễn vuốt lưng anh, hỏi.
Thật ra Yến Khinh Nam cũng gầy rồi.
Nhưng dáng người vẫn còn đó, cơ bắp trên cơ thể thì vẫn là cơ bắp, sờ vào có cảm giác căng chặt.
"Điều tra anh à?" Yến Khinh Nam cười thành tiếng, "Với Giản Đông, sao vậy, em muốn xem hửm?"
Xem thì không xem rồi, Thẩm Cảnh Viễn chỉ muốn hỏi anh đang làm gì thôi.
"Ừm...!được rồi." Thẩm Cảnh Viễn mơ mơ màng màng lần tìm bờ môi anh, tay nâng gương mặt anh lên hôn xuống.
Nói chuyện rõ ràng xong Thẩm Cảnh Viễn trở nên thích quấn quýt anh hơn trước.
Yến Khinh Nam ôm y để y thuận tiện hành sự hơn, cứ hôn hít nhau đến nửa đêm rồi lại giải quyết một lần.
Yến Khinh Nam ngưng bàn tay đang làm loạn của y kia lại, nghiêm túc nói: "Bây giờ sức khỏe của em là quan trọng nhất."
Thẩm Cảnh Viễn à lên một tiếng chẳng tình nguyện cho lắm.
Yến Khinh Nam định hỏi y có muốn tắm rửa lần nữa không, còn chưa lên tiếng đã phát hiện y đã thiếp đi mất.
Cũng chỉ về chưa đầy một tuần, hôm quay lại bệnh viện Hà Cẩn còn gọi điện sang, hỏi hai người đang gặp vấn đề gì.
Lúc ấy Yến Khinh Nam đang mặc quần áo cho Thẩm Cảnh Viễn.
Giờ này vẫn còn rất sớm, Thẩm Cảnh Viễn còn chưa tỉnh giấc nồng, bấu víu ôm anh không rời tay.
Anh đành phải bứng y khỏi chăn c ởi quần áo ngủ ra.
Hà Cẩn gọi điện thoại đến Thẩm Cảnh Viễn lập tức tỉnh táo, cụp mắt nhìn Yến Khinh Nam đang thay đồ cho mình, trả lời: "Bọn tôi thì có vấn đề gì được? Không có gì đâu bác sĩ."
"Thật sao? Tôi nghe bác sĩ bên kia nói tâm trạng cậu gặp vấn đề, làm phẫu thuật sức khỏe tinh thần cũng rất quan trọng.
Hay là tôi liên hệ tư vấn tâm lý cho hai cậu cùng đến thử xem?" Hà Cẩn nói.
Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu nhìn Yến Khinh Nam, đáp lời Hà Cẩn: "Không cần đâu bác sĩ Hà, tôi và anh ấy thật sự không có vấn đề gì cả."
"Được rồi." Hà Cẩn cũng không ép buộc, "Giữ liên lạc nhé."
Sau khi nhập viện Thẩm Cảnh Viễn lại thay quần áo bệnh nhân, cũng Yến Khinh Nam mặc cho y.
Chất vải rất ổn, chỉ là lỗ khuy áo bé tẹo, cài rất tốn công.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam cài cho mình từng khuy từng khuy một.
Cuối cùng y bắt cổ tay anh lại, nói với anh: "Đừng sợ.
Giống em, đừng sợ."
Thẩm Cảnh Viễn ngồi còn Yến Khinh Nam đang đứng.
Anh áp gò má y trên bụng mình: "Chuyện đã đồng ý với em anh sẽ làm được."
Lần này Thẩm Cảnh Viễn không để Yến Khinh Nam ra ngoài nữa.
Anh ngồi ghế cạnh đó nắm lấy tay y, với điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến quá trình điều trị.
Y đổ mồ hôi anh sẽ lau, khát sẽ mớm nước.
Mới được một ngày, cổ tay Yến Khinh Nam đã bị Thẩm Cảnh Viễn siết ra đỏ bừng.
Y biết đôi lúc mình không kiếm soát được sức nên không nắm tay mà chỉ nắm cổ tay anh, lại sợ móng tay bấu phải làm anh bị thương, bèn chừa đầu ngón tay mình ra.
Nhưng vẫn bị đỏ.
Đêm về Thẩm Cảnh Viễn nhìn cổ tay Yến Khinh Nam, xót lòng xoa xoa cho anh.
Đau thì không đau, chí ít chỉ bấy nhiêu đau đối với Yến Khinh Nam có đáng là gì.
Quan trọng nhất là anh thấy dễ chịu, anh ôm Thẩm Cảnh Viễn, cảm thấy người trong lòng mình chưa từng khi nào chân thật đến thế.
Thẩm Cảnh Viễn xoa tay cho anh, nắn một lúc lại đi nghịch ngón tay anh.
Ngón tay Yến Khinh Nam dài và thẳng, khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp mắt.
Thẩm Cảnh Viễn sờ lên hình xăm rồi mân mê chiếc nhẫn, nói: "Phẫu thuật xong em cũng muốn đi xăm một hình, giống như của anh vậy, được không anh?"
"Ừ." Yến Khinh Nam cúi đầu ngắm y nghịch ngợm, "Em muốn làm gì cũng được."
Cuối cùng, Thẩm Cảnh Viễn nắm ngón tay anh đi ngủ, trước khi chìm vào giấc còn suy nghĩ về câu thời gian trước anh nói với mình kia.
Anh nói hình xăm là anh, mà chiếc nhẫn là Thẩm Cảnh Viễn.
Thời gian sau đó, trạng thái tinh thần của Thẩm Cảnh Viễn lại càng kém hơn.
Thậm chí vì thế mà Yến Khinh Nam gọi điện cho Hà Cẩn rất nhiều lần, hỏi chẳng phải càng chậm sẽ càng tốt sao? Hà Cẩn giải thích vì để có thể phẫu thuật, hiện tại buộc phải chữa trị như thế.
Đau đớn càng dữ dội ý thức của người ta cứ càng tan rã.
Thỉnh thoảng dưới tình trạng mê sảng không hay biết gì Thẩm Cảnh Viễn sẽ nói với Yến Khinh Nam y đau quá y không muốn chữa nữa, giống như ngày đau đến ngất đi đó.
Nhưng Yến Khinh Nam sẽ không nghĩ đến chuyện không chữa trị nữa, mà xoa tóc và nắm lấy đôi bàn tay y, không ngại nề hà đáp: "Sẽ ổn mà, anh ở cùng em."
Cứ cách vài ngày Thẩm Cảnh Viễn sẽ bị đẩy vào phòng thực hiện một đợt trị liệu.
Yến Khinh Nam không biết y phải trải qua những gì, những mỗi lần bị đẩy ra đều mệt rã sức cùng lực kiệt, cố kéo mi mắt nhìn anh một cái rồi thiếp đi.
Những khi Thẩm Cảnh Viễn không có ở đây, Yến Khinh Nam sẽ cầm ghi ta lên tầng thượng tập đàn.
Anh đăng ký thầy, nhưng vì muốn ở bệnh viện với Thẩm Cảnh Viễn nên thời gian ghé học không nhiều, đa số chỉ tự tập một mình.
Về chuyện tại sao phải tập đàn, bởi vì sinh nhật Thẩm Cảnh Viễn đã gần đến.
Tình hình thế này đã kéo dài chắc phải chừng hơn một tháng.
Ngày nọ kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói với Yến Khinh Nam có thể làm phẫu thuật, đồng thời sắp xếp lịch tiến hành.
Yến Khinh Nam nhắn tin báo cho Giản Đông ngay lập tức, anh ta nói mình đi đặt vé máy bay.
Việc duy nhất Thẩm Cảnh Viễn cần phải làm chính là nghỉ ngơi thật tốt, rốt cuộc cũng được gỡ hết mấy cái ống truyền đáng ghét kia khỏi người.
Yến Khinh Nam mở cửa vào phòng bệnh, thấy Thẩm Cảnh Viễn đang nằm sấp hí hoáy viết gì đó trên bàn.
Anh vừa đi qua y đã vội vàng che giấy trước ngực.
Gần như không cần phải đoán.
Ánh mắt Yến Khinh Nam tối sầm, anh hỏi: "Viết gì vậy?"
Thẩm Cảnh Viễn cười khổ, đáp: "Anh đừng hỏi thì hơn."
Yến Khinh Nam không nói gì, ngồi xuống cạnh đó: "Vậy em viết của em đi, anh xem điện thoại."
Người ngồi sờ sờ trước mặt Thẩm Cảnh Viết viết làm sao được.
Y xếp tờ giấy lại, nhét vào phong thư đặt lên tủ đầu giường, lắc đầu: "Không viết.
Chuyện phẫu thuật anh nói với Giản Đông chưa?"
"Anh nói rồi.
Cậu ấy mua vé, chắc sẽ đến vào buổi tối trước đó một ngày." Yến Khinh Nam nói.
Hôm sinh nhật Thẩm Cảnh Viễn Giản Đông đang trên đường bay sang.
Trước khi lên máy bay anh ta gọi điện cho Yến Khinh Nam, nói nếu anh chúc mừng sinh nhật Thẩm Cảnh Viễn thì nhất định phải gửi lời chúc phúc của anh ta cùng.
Đương nhiên Yến Khinh Nam đồng ý.
Buổi sáng