Thẩm Cảnh Viễn vẫn đi làm hằng ngày, nhưng đến công ty sớm hơn lệ thường một chút.
Biết làm sao đây, chẳng ngủ được, thiếu người bên gối mà giống bình thường được chắc?
Yến Khinh Nam đi công tác ngày ngày bận bịu sứt đầu mẻ trán, lúc gọi điện thoại cho Thẩm Cảnh Viễn cả hai hầu như chỉ bàn chuyện công việc, hoặc là gọi video trong tình trạng em làm việc của em còn anh làm việc của anh.
Chịu đựng được hai, ba ngày, Thẩm Cảnh Viễn không chấp nhận nổi nữa.
Y đang tựa đầu lên giường đọc sách, bỗng gập lại quẳng sang một bên, đan tay kê sau gáy thở dài thườn thượt.
Yến Khinh Nam đang gõ bàn phím thoăn thoắt chợt dừng tay, hỏi: "Em sao vậy?"
"Thời gian này không vượt qua nổi đâu."
"Hửm?" Yến Khinh Nam cười không tài nào kiểm soát, "Thế này mà đã quá sức chịu đựng của em rồi à?"
Thẩm Cảnh Viễn ôm máy tính bảng đặt lên hai bên đùi đang co cụm lại, tư thế dễ chịu không cần chút sức nào.
"Anh làm tiếp đi." Thẩm Cảnh Viễn nói, "Em ngắm anh."
"Thôi." Yến Khinh Nam nhấc tay, "Không làm nữa, ngày mai làm cũng vậy."
"Không được." Thẩm Cảnh Viễn cười, "Nói xong rồi thì phải làm đi, anh làm của anh, em ngắm anh cũng được mà."
Yến Khinh Nam vuốt tóc, hắng giọng, đụng vào yết hầu mình.
"Em thế này còn muốn anh làm việc nữa à?"
"Ừm...!anh làm việc đi." Thẩm Cảnh Viễn vẫn đang cười, cười vô cùng xấu xa.
Cứ xem tay y để đâu là biết y hư hỏng chỗ nào.
Yến Khinh Nam còn muốn mua ngay vé máy bay về trong đêm nay, điện thoại đang bật, anh không chịu đựng được tháo một bên tai nghe ra.
"Muốn quậy anh à?" Yến Khinh Nam ném điện thoại sang một bên, tiếng hô hấp nặng nhọc vang lên mấy lần, "Cứ quậy đi..."
"Ưm dạ..." Thẩm Cảnh Viễn nhắm mắt lại.
Cả đêm chỉ có mình Thẩm Cảnh Viễn mới đủ sức làm Yến Khinh Nam kìm chế đến mức không thốt nổi nên lời.
Y lấy làm dễ chịu lắm, cách nhau chiếc màn hình cười phì, Yến Khinh Nam giận vô cùng.
Dọn dẹp phần mình xong rồi ngồi trở về, Thẩm Cảnh Viễn sửa thế ngồi ngay ngắn, nói: "Nghe bảo bên các anh đang không thuận lợi lắm."
"Một chút..." Yến Khinh Nam cúi đầu lục tìm bao thuốc, móc một điếu ra, "Anh hút điếu thuốc."
"Lâu lắm rồi không thấy anh hút." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Vốn dĩ Yến Khinh Nam không nghiện thuốc nặng, từ ngày biết Thẩm Cảnh Viễn bị bệnh về sau gần như không hút trước mặt y.
Y cứ nghĩ anh cai rồi.
"Lúc áp lực quá anh vẫn thèm hút." Yến Khinh Nam vừa nói vừa cắn đầu lọc, quẹt bật lửa mồi thuốc.
"Áp lực gì chứ, không áp lực gì cả, anh đừng nghĩ nhiều." Thẩm Cảnh Viễn dịu giọng, "Không làm to được thì thôi."
Yến Khinh Nam cầm điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, tay chống lên đầu gối.
"Em khoan nói đã, bàn chuyện với dân trí thức khó thật."
Thẩm Cảnh Viễn cười: "Anh cũng đừng câu nào cũng đi ngược lại dân trí thức."
Bây giờ mới được mấy ngày đâu, quầng thâm trên mắt Yến Khinh Nam đã xuất hiện rõ mồn một rồi, xem chừng chẳng ngủ nghê chút nào.
Đồng nghiệp đi cùng có người là cấp dưới của Thẩm Cảnh Viễn.
Vì không muốn tạo áp lực cho anh nên y sẽ hỏi thăm tình hình từ người đồng nghiệp đó.
Hôm qua không có tiến triển gì, hôm nay cũng vậy.
Nhưng giám đốc Yến đã nghĩ ra đối sách rồi.
Thẩm Cảnh Viễn nghe đoạn chỉ điểm vài chỗ, chắc đêm nay lại phải tăng ca nghiên cứu phương án này.
Ban đầu Thẩm Cảnh Viễn không muốn quấy nhiễu anh, nhưng chỉ nhìn nhau qua màn hình y còn nhận ra Yến Khinh Nam lo lắng nghĩ ngợi nhiều bao nhiêu, cứ tiếp tục như thế anh vẫn sẽ chịu được thôi, nhưng Thẩm Cảnh Viễn không chịu nổi.
Yến Khinh Nam xuất thân từ trường cảnh sát, cách làm việc tự nhiên đã mang theo phong cách quyết đoán, công việc với anh xếp đầu tiên luôn là tính công bằng, thứ hai là hiệu suất.
Nhưng hòng là thương nhân không ai làm ăn như vậy, họ đành tốn tất cả thời gian chỉ để tranh thủ được nguồn lợi lớn nhất.
Chỉ từ một điểm duy nhất này thôi, Yến Khinh Nam giải quyết công việc rất dễ bị dồn vào thế kìm chân.
"Anh không nghĩ là như vậy." Yến Khinh Nam dừng một chút, "Trước kia em làm việc thế này à?"
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng đáp.
Đương nhiên Yến Khinh Nam đã từng bắt gặp những khi Thẩm Cảnh Viễn trầm tư làm việc, đàn ông luôn điển trai nhất trong dáng vẻ nghiêm túc làm việc chưa bao giờ sai.
Chỉ cần Thẩm Cảnh Viễn mặc đồ Tây đeo đồng hồ, ứng xử ra dáng nghiêm túc là y như rằng biến thành kiểu Yến Khinh Nam chẳng tài nào chịu nổi.
"Bây giờ anh đang hối hận, thật sự nên đưa em theo cùng mà." Yến Khinh Nam gảy tàn thuốc, đang định ngậm vào thì nhấc mắt trông thấy ánh nhìn của Thẩm Cảnh Viễn, cổ tay lại chuyển hướng gác lên gạt tàn, "Anh không hút nữa."
Thẩm Cảnh Viễn ở bên kia bật cười.
"Bây giờ mới đang hối hận à? Muộn quá rồi."
"Nào đi ngủ một giấc thật ngon đi anh Nam." Thẩm Cảnh Viễn cười, nói với anh: "Sáng mai em bàn giao kế hoạch mới cho Tiểu Lương, đêm nay anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."
Yến Khinh Nam cười khẽ: "Biện pháp dự phòng."
"Em là hậu phương của anh mà." Thẩm Cảnh Viễn nheo mắt.
Mười giờ sáng hôm sau kế hoạch mới được gửi vào hộp thư điện tử của Tiểu Lương.
Thẩm Cảnh Viễn gọi điện thoại cho cậu ta, dọn sơ bàn làm việc rồi đi.
Tình cờ bắt gặp trợ lý ở ngoài cửa, trợ lý vừa mua sữa cho sếp về lại thấy sếp mình muốn đi, bèn hỏi: "Sếp Thẩm đi đâu thế anh?"
"Tan làm." Thẩm Cảnh Viễn thuận tay xách hộp sữa nọ đi.
Hôm nay y vốn không đến công ty làm việc, cố tình nghỉ một ngày đi xăm nhân dịp Yến Khinh Nam không có mặt ở đây.
Trước đó lúc phẫu thuật Thẩm Cảnh Viễn đã từng đề cập qua một lần.
Phẫu thuật xong thật ra y vẫn chưa nghĩ về chuyện này, mà y phát giác Yến Khinh Nam cứ nhìn chằm chằm vào nơi ấy thật lâu.
Mỗi lần anh chạm lên vết sẹo, Thẩm Cảnh Viễn đều sợ anh khó chịu, nên vẫn luôn muốn xăm một hình che nó đi.
Trước đó rất lâu Thẩm Cảnh Viễn đã tìm một cửa tiệm xăm, gần đây hẹn thời gian và thương lượng xong với thợ, chuẩn bị đi làm.
Thời gian hẹn vào buổi chiều, Thẩm Cảnh Viễn tự lái xe đến.
Tiệm xăm không đông khách mà vắng vẻ yên tĩnh.
Thợ xăm y hẹn là một cậu trai rất trẻ trung đang đeo khẩu trang, người nọ đi tới lên tiếng: "Anh là người hẹn đến xăm phải không?"
"Xin chào." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Anh uống gì không?" Thợ xăm hỏi, "Có cà phê, trà, nước trái cây."
"Không cần đâu." Thẩm Cảnh Viễn theo thợ xăm vào một căn phòng nhỏ.
Thợ xăm bật máy tính bảng, mở hình Thẩm Cảnh Viễn muốn làm lên, xác nhận vài chi tiết rồi bắt tay vào làm.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi ở cạnh giường, cởi áo ra.
Hai vết sẹo trên ngực y cũng lộ ra.
"Anh nói là do phẫu thuật để lại phải không?" Thợ xăm hỏi.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn nói, "Trước đây liên tục dùng thuốc, cũng không tiêu hẳn được."
"Khó lắm." Thợ xăm nhìn.
Vì hậu phẫu thuật chăm sóc kỹ lưỡng, thật ra nhìn sơ qua có lẽ sẽ không thấy, nhưng săm soi kỹ thì vẫn nhìn ra.
Thẩm Cảnh Viễn thấy chẳng có vấn đề gì, y có để mang vết sẹo này theo mình cả đời, nhưng Yến Khinh Nam thì không phải vậy.
Y còn có Yến Khinh Nam.
Anh sẽ để tâm, sẽ nhìn vết sẹo này mà nhớ lại những khoảnh khắc đau đớn khổ sở đã qua.
Nhưng nếu phải xóa đi thật Thẩm Cảnh Viễn lại cảm thấy cả hai đều sẽ không nỡ.
Thật ra y không đeo đuổi cảm giác nghi thức, duy chỉ có điều này là khác biệt.
Thời điểm khó khăn y vẫn luôn dựa vào Yến Khinh Nam mà gắng gượng.
Vết sẹo này không đành lòng xóa đi, Thẩm Cảnh Viễn vin vào nó mà nhung nhớ.
Thợ xăm đã chuẩn bị các dụng cụ xong, thấy Thẩm Cảnh Viễn vẫn nhìn chăm chú vào chỗ ấy, hỏi lần nữa: "Anh quyết định rồi chứ? Rất nhiều người xăm xong lại hối hận."
Bây giờ y mới nhướng mày, đáp: "Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu thôi."
Xăm hình không thể gây tê, có lúc rất đau.
Ngày xưa Thẩm Cảnh Viễn là người không thể chịu đau, nhưng từ ngày mắc bệnh nếu không nhịn được thì cũng chẳng còn đường nào khác.
Hiện tại khả năng chịu đựng của y đã hơn xưa nhiều, chí ít khi hạ một nét kim Thẩm Cảnh Viễn sẽ không thốt ra lời, chỉ khi đau thật đau mới phát ra vài âm tiết trong cổ họng.
Thợ xăm thấy y nhịn đau vất vả quá, ngừng tay vài lần hỏi thăm: "Anh muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Xăm ở vị trí này Thẩm Cảnh Viễn không thể nào bấm điện thoại.
Y sợ Yến Khinh Nam muốn tìm mình mà đến tận trưa cũng không trả lời sẽ làm anh rất lo lắng.
Sau đó thợ xăm cũng hiểu tính y, dứt khoát không hỏi chuyện nữa, tập trung chuyên môn.
Hết vài tiếng đồng hồ, qua cả giờ cơm tối mới xong.
Thợ xăm nói nghỉ ngơi một lát, Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy rút giấy lau mồ hôi rịn trên trán.
Phòng bật điều hòa, mồ hôi là do đau mà ra.
Thợ xăm rót cho y một cốc nước ấm.
Thẩm Cảnh Viễn uống vài hớp, nghe thợ xăm dặn dò vài điều cần chú ý rồi ra ngoài lấy cho y vài thứ thuốc cần bôi sau này.
Thẩm Cảnh Viễn ngồi một mình trên giường.
Y đặt cốc nước xuống, cúi đầu nhìn hình xăm.
Thẩm Cảnh Viễn xăm hình ba bông hoa, ba bông hoa được tạo thành từ các nét đơn giản, màu xám, uốn lượn lên dọc theo ngực trái y.
Một bông e ấp, một bông hé nở, một bông đã hoàn toàn nở rộ, mờ mờ ảo ảo trông rất có cảm giác nghệ thuật.
Y muốn kết quả như thế, hoa này, mùa xuân, nhưng mùa xuân không phải luôn là điều đẹp đẽ.
Mùa xuân như những cánh hoa xám màu nửa dưới đầy lộng lẫy nhưng bị che lấp bởi sương mờ.
Phải luôn nhớ rằng mùa xuân luôn vừa xinh đẹp lại vừa hư nát.
Kết quả làm Thẩm Cảnh Viễn rất hài lòng, y cầm điện thoại lên chụp một tấm hình.
Thợ xăm bước đến, thấy y chụp bèn hỏi: "Hay là tôi chụp cho anh vài tấm, anh thấy thế nào? Chúng tôi sẽ dùng những tấm hình này để quảng cáo."
Thẩm Cảnh Viễn cười từ chối, đáp: "Người nhà tôi để bụng đấy."
Chiếc nhẫn trên tay y sáng rõ mồn một, nói thế này thợ xăm đã hiểu.
"Được, cứ thế đi."
Ra khỏi tiệm xăm trời đã về tối muộn.
Một cụ lớn tuổi bán khoai nướng ven đường, trên xe đẩy chỉ còn hai củ, Thẩm Cảnh Viễn mua rồi xách vào tay, mở điện thoại nhắn vào nhóm chat khách sạn: [ Anh mua khoai nướng cho mấy đứa đây, Mạn Mạn thích ăn lắm đúng không? ]
Tầm hai, ba giây sau, Yến Khinh Nam nhắn hỏi: [ Không trả lời tin nhắn anh mà đi nói chuyện trong nhóm à? ]
Ngón tay y thoáng khựng lại, thoát ra mới nhìn thấy đầu thông báo là mấy tin nhắn Wechat anh gửi.
Anh gọi thẳng cho Thẩm Cảnh Viễn.
"Cậu đây mà không trả lời tin nhắn của tôi là tôi bay về luôn đấy." Yến Khinh Nam phủ đầu nói với y.
Thẩm Cảnh Viễn phì cười, đi vào bãi đỗ xe.
Trên đường thỉnh thoảng có tiếng người qua lại rất ồn ào.
Yến Khinh Nam nghe thấy, hỏi: "Chiều nay đi đâu vậy?"
Thẩm Cảnh Viễn chột dạ ho khẽ một tiếng: "Em...!mới nãy em ngủ quá, vừa dậy ra ngoài đi dạo rồi mua mấy củ khoai nướng người ta bán ven đường, kết quả bị anh bắt quả tang mất tiêu."
Cũng chẳng biết Yến Khinh Nam có tin hay không, chỉ biết anh hừ một tiếng, đáp: "Rồi, tôi hiểu, tôi cũng chẳng ở cạnh cậu đây, càng không thể đi chung, cậu muốn làm gì mà không được."
Thẩm Cảnh Viễn im ắng cong cong môi.
"Mai này em quan tâm anh nhiều hơn có chịu không?"
Yến Khinh Nam bình bình ừ một tiếng.
"Chiều nay anh làm gì thế? Họp à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Anh họp, vừa mới xong, cũng nhanh thôi.
Hình như đối tác nơi lỏng hơn chút đỉnh, nói họ còn phải thương lượng nên anh cho bên này tan luôn, bằng không đã không rảnh nhắn tin cho em nhiều thế."
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ thấy cũng phải.
"Em nghe kết quả cũng ổn."
"Đương nhiên rồi, người ta không được mà em cũng làm không được chắc? Em làm bản kế hoạch đó lúc nào? Đêm qua thức rồi đúng không?" Yến Khinh Nam sợ anh không ở đây lo lắng đến trái tim tan tành nên mới nói như vậy.
"Trước đó em đã chuẩn bị kha khá rồi, sáng hôm nay em ghé công ty sửa lại thôi, đừng lo cho em."
Thẩm Cảnh Viễn nói, mắt lại lia xuống ngực mình, nói sang chuyện khác với anh.
Thật ra y còn định bay sang, nhưng không nói cho Yến Khinh Nam biết.
Lúc gọi điện thoại Thẩm Cảnh Viễn đang xem vé máy bay, chọn thời gian rồi gửi cho trợ lý, nhắn: "Giúp tôi mua vé bay, đừng dùng tiền công ty."
Yến Khinh Nam trong điện thoại đặt một câu hỏi mà không ai trả lời, hỏi: "Em đâu rồi?"
"Không..." Thẩm Cảnh Viễn thoát khỏi giao diện đặt trước vé máy bay, chú tâm nghe anh nói chuyện.
Y giấu diếm Yến Khinh Nam rất nhiều chuyện, đến lúc gặp mặt từ từ nói sau đi vậy.
Hôm Thẩm Cảnh Viễn bay sang hình xăm đã bắt đầu kết vảy.
Sáng sớm y dậy lau bằng nước ấm, tiếp đó bôi chút thuốc mỡ ngoài da.
Điện thoại đặt bên bồn rửa tay, Thẩm Cảnh Viễn nhắn tin cho Yến Khinh Nam, nói không có anh ở bên lúc nào mình cũng tự thức giấc.
Một lát sau Yến Khinh Nam mới trả lời.
[ Anh đang trên đường đi họp.
]
[ Anh không ngờ tốn nhiều thời gian vậy, khả năng phải ba, bốn ngày nữa mới kết thúc được.
]
Thẩm Cảnh Viễn đang rửa tay, ngoái đầu xem tin nhắn.
Yến Khinh Nam lại gửi.
[ Anh cũng rất nhớ em nữa.
]
Thẩm Cảnh Viễn bật cười.
[ Không sao đâu mà, biết đâu chừng đêm nay anh có thể thấy em đó.
]
Yến Khinh Nam: [ Vậy còn tạm được, anh sẽ cố gắng mơ thấy em.
]
Thẩm Cảnh Viễn chỉ đề cập thế chứ không nói tiếp, rút giấy lau khô màn hình, trả lời: [ Em còn buồn ngủ, muốn ngủ nữa.
]
Yến Khinh Nam: [ Vậy em đi ngủ đi.
]
Kèm theo nhãn dán một chú gấu nhỏ đắp chăn.
Thẩm Cảnh Viễn đang nghĩ hai người trò chuyện xong rồi, Yến Khinh Nam chợt gửi tin nhắn thoại tới: [ Ngủ ngon.
]
Âm thanh xung quanh khá ồn ào, hình như Thẩm Cảnh Viễn còn nghe được giọng người đồng nghiệp.
Nghe chừng Yến Khinh Nam bụm miệng nói, hai chữ ngắn ngủi nghe ồm ồm không rõ.
Thế mà Thẩm Cảnh Viễn vẫn ấn nghe đi nghe lại thật nhiều lần.
Thẩm Cảnh Viễn: [ Vậy em ngủ nhé.
]
[ Nhớ anh.
]
Yến Khinh Nam: [ Nhớ em.
]
Vừa nói chuyện xong, bên này trợ lý gọi điện cho Thẩm Cảnh Viễn: "Sếp Thẩm, tôi đến đón sếp."
"Phiền cậu rồi, tôi ra ngay."
Thẩm Cảnh Viễn chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, y cũng chẳng đi được mấy ngày.
Lên xe Thẩm Cảnh Viễn ngồi cạnh ghế lái, nói với trợ lý: "Đi thôi, sắp trễ giờ rồi."
Đến sân bay vừa đúng thời gian.
Bấy giờ vừa qua giữa trưa, nắng chói chang, Thẩm Cảnh Viễn đeo kính râm kéo hành lý.
Trợ lý ở bên ngần ngừ do dự.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn ra, hỏi: "Ông chủ sẽ không trách cậu đâu, trách cậu thì tôi chịu trách nhiệm."
Trước khi đi Yến Khinh Nam đã giao phó cho trợ lý, hễ dính líu đến chuyện làm ăn buộc phải theo cùng Thẩm Cảnh Viễn.
Bây giờ y bay một mình không có trợ lý theo cùng, chẳng phải mình không hoàn thành nhiệm vụ sếp tổng giao rồi à?
Nghe Thẩm Cảnh Viễn nói vậy trợ lý thấy dễ chịu hơn, tiễn y vào sân bay rồi đi.
Chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng.
Thẩm Cảnh Viễn ngủ bù giấc trưa, lúc tỉnh dậy máy bay đã gần hạ cánh.
Y đáp xuống sân bay Bạch Vân.
Quảng Châu mùa này nóng nực chết người.
Thẩm Cảnh Viễn kéo vali ra khỏi sân bay, thần trí như nhoáng cái trở về những năm đại học.
Y và Giản Đông không ai mua vé máy bay để về nhà, cũng chưa từng đến sân bay bao giờ.
Sau này do tính chất công việc Thẩm Cảnh Viễn mới thường xuyên đến sân bay Bạch Vân.
Sân bay vẫn là sân bay, nơi Thẩm Cảnh Viễn rất thân thuộc.
Ánh mặt trời nơi đây, nhiệt độ nơi đây, những chiếc taxi và người đi đường, một làn gió như thổi lan vào tâm hồn y.
Thẩm Cảnh Viễn đưa tay bắt xe, y ngồi vào ghế sau, nói với tài xế: "Hilton Thiên Hà."
Y nắm rất rõ số phòng của Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn cố tình chọn căn phòng kế bên anh, về khách sạn cũng không nghỉ ngơi mà thay quần áo ngồi bên giường nhắn tin cho anh.
[ Anh ăn cơm chưa? ]
Đã hơn sáu giờ tối, thường công ty đã tan làm rồi.
Yến Khinh Nam trả lời rất nhanh: [ Anh đang ăn.
]
Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy, hỏi: [ Anh ăn ở đâu thế? Điều tra một tí xem nào, xem anh có ăn cơm thật ngon không.
]
Yến Khinh Nam gửi định vị sang, Thẩm Cảnh Viễn nghĩ bụng anh đúng là tiếp tay cho em thật đấy.
Y gọi xe, đến cửa nhân viên phục vụ hỏi y ngồi tầng nào, y cầm danh thiếp ra, nhân viên lập tức nói sẽ dẫn y đến nơi.
Lúc ra khỏi thang máy Thẩm Cảnh Viễn rất kích động, nghĩ lại xưa nay mình chưa từng làm chuyện thế này bao giờ.
Ngóng vẻ mặt của Yến Khinh Nam khi nhìn thấy mình quá chừng, k1ch thích ghê...
Nhân viên tận tình dẫn Thẩm Cảnh Viễn vào tận bên trong, lúc đi ngang qua phòng vệ sinh y chợt trông thấy Yến Khinh Nam, bèn nói: "Không làm phiền cậu nữa, tôi vào phòng vệ sinh một chút."
Nhân viên thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn rời đi.
Thẩm Cảnh Viễn đang định đi vào thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.
"Giám đốc Yến, tôi biết anh là người Thành Đô, quê tôi cũng ở Thành Đô đấy."
Thẩm Cảnh Viễn âm thầm cười cười, khoanh tay dựa vào tường.
"Giám đốc Yến, tiện lưu liên lạc chứ? Sau này có dịp thường xuyên gặp mặt."
"Không tiện."
Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy giọng Yến Khinh Nam, thật là lạnh lùng quá.
"Tôi hiếm khi về Thành Đô, vợ nhà đang ở Trùng Khánh."
"Ồ...!được, được."
Thẩm Cảnh Viễn vừa định động đậy, có người đàn ông vào phòng vệ sinh, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Cảnh Viễn còn giật mình.
Gương mặt y lại không có biểu cảm gì khác, chờ người nọ đi rồi mới quay người bước vào.
Yến Khinh Nam đang cúi người vào bồn rửa tay, trong tư thế này áo sơ mi bó sát vào cơ thể anh, phần xương cụt kéo căng dưới lớp vải đến chết mất thôi.
Khó trách làm người ta thương nhớ thế...
Thẩm Cảnh Viễn tiến đến ôm lấy Yến Khinh Nam từ sau lưng, cố ý dính