Không phải cứ gọi anh là tôi che chở cậu.
"Chuyện gì?" Giọng điệu Yến Khinh Nam không dễ chịu chút nào.
Anh rất cao, cậu thanh niên lại đang ngồi.
Cậu ta thấy bộ dạng cúi đầu lạnh lùng nhìn mình chằm chằm của Yến Khinh Nam mà đâm sợ sệt, vậy nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Tôi mẫu thuẫn với bạn gái tôi, anh ta đi ngang qua còn xen vào việc người khác, lại còn hỏi sao..."
Yến Khinh Nam đạp vào chân cậu thanh niên, cậu ta lập tức gào rống lên.
Anh cũng chẳng đạp mạnh sức bao nhiêu, chỉ là vừa nãy anh đánh một trận làm cậu ta khiếp vía.
Trước khi cậu ta kịp thấy bất cứ điều gì, Yến Khinh Nam vặn ngược hai tay ra bắt chéo sau lưng, hệt như cái kìm không sao di chuyển được.
"Có nói chuyện đàng hoàng không?"
Giọng Yến Khinh Nam không to, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo như tảng băng góp cùng gương mặt thế kia, đủ dọa cậu chàng còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học này khiếp vía.
"Em, em uống nhiều..." Người cậu thanh niên run rẩy, giải thích.
Không bao lâu sau cảnh sát đến, quả nhiên yêu cầu Thẩm Cảnh Viễn cùng đến đồn.
Đương nhiên Yến Khinh Nam đi cùng.
Anh lái xe của Thẩm Cảnh Viễn, y ngồi bên ghế phụ, A Dịch theo đôi nam nữ kia ngồi xe cảnh sát.
Trên xe, Thẩm Cảnh Viễn hỏi Yến Khinh Nam: "Trước đây ông chủ từng dính vào mấy vụ thế này à?"
"Nhiều lắm, mấy năm nay tình hình an ninh trật tự khá hơn rồi, hồi trước thì đếm không xuể." Yến Khinh Nam đáp.
"Giải quyết thế nào?" Thẩm Cảnh Viễn vừa nói chuyện vừa ngả thấp đầu, trông thấy sườn mặt Yến Khinh Nam.
Đang lái xe thì biểu cảm thế nào được nữa, bây giờ mặt Yến Khinh Nam vẫn đóng y nguyên dáng vẻ vừa nói chuyện với cậu thanh niên ban nãy.
Thẩm Cảnh Viễn có thể khẳng định cậu chàng không bao lớn, quá nửa là bị tướng tá Yến Khinh Nam dọa cho rồi.
Y nhịn không nổi, bật cười.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì." Yến Khinh Nam chợt cũng nghiêng đầu nhìn y.
"Ồ." Thẩm Cảnh Viễn cố tình đáp.
"Đúng như cậu nghĩ đấy.
Nếu ông chủ không có chút bản lĩnh thì mấy người kia không biết sợ, e chỉ lớn chuyện hơn.
Chí ít tôi có thể ngăn họ đánh nhau trong chỗ tôi." Yến Khinh Nam nói.
"Vậy sao anh không để tôi với cậu kia ra ngoài đánh?"
Yến Khinh Nam nhếch khóe môi: "Được à?"
Đến nơi khá nhanh, giờ này đã về khuya.
Tối ăn cơm nói chuyện với Giản Đông nhiều quá, cả đường ngồi xe Thẩm Cảnh Viễn hơi buồn ngủ.
Yến Khinh Nam nhìn ra, nói với y chắc không tốn nhiều thời gian, vào một lát là được thả cho về rồi.
Mọi chuyện đúng thật được xử lý rất nhanh gọn.
Cậu thanh niên trẻ kiêu căng tự đại nhưng đứng trước mặt cảnh vẫn cứ là giải thích mau chóng, cộng thêm trước khi đi Yến Khinh Nam đã kêu Mạn Mạn trích xuất camera, giải quyết hết không tốn quá nhiều thời gian, cảnh sát cũng chỉ hỏi Thẩm Cảnh Viễn vài câu đơn giản, cuối cùng làm công tác giáo dục.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn đi ra Yến Khinh Nam đang đứng trước cửa đồn nói chuyện phiếm với một cảnh sát.
A Dịch đứng một góc rất xa hút thuốc, đôi nam nữ kia không biết đang ở đâu.
Thẩm Cảnh Viễn đứng bên cạnh chờ Yến Khinh Nam trong chốc lát.
Nhưng lúc hướng mắt về phía bên kia, anh trùng hợp nhìn chếch xuống, ánh mắt cả hai giao nhau.
Yến Khinh Nam không trò chuyện với viên cảnh sát nọ nữa, nói Thẩm Cảnh Viễn đi thôi.
A Dịch cũng theo hai người lên xe.
Trên đường về nghe Yến Khinh Nam nói chuyện với Thẩm Cảnh Viễn mới biết, cô gái trẻ cầu xin y giúp đỡ là vì cậu thanh niên kia nhậu say sẽ đánh cô, họ đúng là đang cãi nhau, nhưng chỉ vì một vấn đề hết sức nhỏ nhặt.
Thẩm Cảnh Viễn nghe xong không khỏi thốt lên: "Giới trẻ bây giờ khác thật, chẳng giống tôi hồi ấy xíu nào."
"Cậu bao tuổi?" Yến Khinh Nam hỏi, "Cứ gọi anh Nam anh Nam, lỡ tôi nhỏ hơn cậu thì làm sao? Vậy chẳng phải cậu chiếm hời của tôi rồi?"
"Gì mà tôi chiếm hời của ông chủ cơ? Không phải ông chủ mới chiếm hời của tôi à?" Thẩm Cảnh Viễn cười.
"Không phải cứ gọi anh là tôi che chở cậu." Yến Khinh Nam nói.
Mắt anh vẫn chăm chú nhìn con đường phía trước, như chỉ thật sự thuận miệng nói mà thôi.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Trình trạng của y hiện giờ cũng không cách nào nghĩ nhiều được, lòng bàn tay thấm đốm bọt màu đỏ loãng chưa thôi khắc sâu trong tâm trí y.
Lần đầu xuất hiện Thẩm Cảnh Viễn sợ điếng hồn, đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ mới nói đây là một trong những triệu chứng của bệnh, khi đó y mới yên tâm.
Sau đó dần học quen việc chấp nhận sống cùng căn bệnh.
Từ lần đó đến rất lâu về sau triệu chứng này không tái diễn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện.
Thẩm Cảnh Viễn nhận ra bản thân mình vẫn còn đôi chút sợ đấy thôi.
Chẳng thể nào không thấy sợ hãi.
"Tôi ba mươi, năm nay vừa tròn ba mươi." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
"Vậy cậu không gọi sai rồi, tôi hơn cậu ba tuổi." Yến Khinh Nam nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng.
Thẩm Cảnh Viễn không muốn nói về chuyện riêng của hai người nữa, quay lại chủ đề sự việc tối nay: "Dù gì thì đó cũng là vấn đề của cậu thanh niên kia."
"Còn cậu? Yến Khinh Nam hỏi, "Cậu nghĩ gì nếu người yêu cậu cò cưa nhập nhằng với người ta?"
"Cứ thế mà kết thúc thôi," Thẩm Cảnh Viễn cười, "Còn nghiêm trọng hơn thế này cơ."
Lại đề cập đến chuyện đời tư.
Thẩm Cảnh Viễn không nói Yến Khinh Nam cũng sẽ không hỏi.
Một lát sau, Thẩm Cảnh Viện thuận miệng hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Tôi à?" Đúng lúc đằng trước gặp đèn đỏ, Yến Khinh Nam nghiêng đầu nhìn y, hạ thấp tầm mắt, giọng cũng nhẹ bẫng: "Tôi bắt người đó về, trói bên người tôi vài ngày."
Thẩm Cảnh Viễn vô thức nhìn gương chiếu hậu.
A Dịch dựa vào cửa sổ xe coi điện thoại, như thể mới nãy chẳng nghe thấy gì.
Lăn lê giày vò cả tối, vừa về tới sảnh là Thẩm Cảnh Viễn nói Yến Khinh Nam mình đi trước.
Anh bảo lúc y về tắm rửa nhớ xem trên người có bị thương gì không, Thẩm Cảnh Viễn đáp được.
Trời đông mặc quần áo dày cộp Thẩm Cảnh Viễn không để ý, tới lúc cởi quần áo tắm rửa mới nhìn thấy khuỷu tay trái tím bầm một mảng thật.
Mới đầu ban đêm không cảm thấy gì, sáng sớm hôm sau Thẩm Cảnh Viễn choàng tỉnh vì đau, nằm trên giường hơi đè khuỷu tay một tí đã thấy nhói.
Thẩm Cảnh Viễn xuống lầu, Yến Khinh Nam đang đứng sau quầy bar hâm sữa, mùi thơm phức.
"Dậy sớm vậy?" Yến Khinh Nam hỏi.
Đêm qua lúc về đã một, hai giờ đêm, bây giờ mới bảy giờ sáng.
Yến Khinh Nam đang thay ca cho Mạn Mạn.
Thẩm Cảnh Viễn nghiêng sang nhìn đồng hồ mới nhận ra vẫn còn sớm, đáp: "Đau tay."
Yến Khinh Nam đang cầm chiếc muỗng gỗ nhỏ khuấy sữa trong nồi, nghe y nói xong lập tức khựng lại: "Sao lại đau tay?"
"Hôm qua đập vào tường, chắc phải ghé nhà thuốc mua chai dầu gió Hồng Hoa." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Đau thì đau, Thẩm Cảnh Viễn không thấy nó là vấn đề gì to tát.
"Giờ này nhà thuốc vẫn chưa mở đâu," Yến Khinh Nam tắt bếp, "Tôi có, để tôi lấy cho cậu."
Anh vòng khỏi quầy bar, dẫn Thẩm Cảnh Viễn lên lầu một.
Từ phòng ăn sáng lần trước đâm thẳng tới là mấy căn phòng độc lập với nhau.
Thẩm Cảnh Viễn theo Yến Khinh Nam vào phòng nằm khuất trong cùng nhất.
Cũng quẹt thẻ mở cửa như phòng khác, Yến Khinh Nam nói Thẩm Cảnh Viễn vào đi.
Trong phòng không bật nhiều đèn, rèm cửa cũng khép chặt, không mấy sáng sủa.
Thẩm Cảnh Viễn cùng vào với anh, trở tay đóng cửa lại.
Phòng anh ở cực kỳ tối giản, không có món đồ trang trí thừa thãi hay rất đặc biệt nào.
Tất cả đồ đạc đều được phân loại sắp xếp hợp lý.
Phần này thì Thẩm Cảnh Viễn chịu thôi, lúc nào y cũng bỏ đồ lung