Lan Lăng điện.
Bạch Thanh Phong đau đớn trong sự hành hạ của Cốt chi độc, hắn nằm lăn lộn dưới nền đất nhưng vẫn không kêu cứu ai cả, một mình im lặng hứng chịu cảm giác sống không bằng chết đó, hắn đã chịu đựng cảm giác đó suốt năm năm qua khiến cho độc càng lúc càng bộc phát mạnh dẫn đến nôn ra máu và ngất đi...
"Bạch Thanh Phong! Ngươi bị sao vậy?" Tuyết Lạc vừa trở về nhìn thấy hắn như vậy không khỏi hoảng hốt chạy đến chỗ hắn, cô dùng sức nâng đầu hắn lên miệng lẩm bẩm "Này! Ngươi mau tỉnh lại đi!"
"Mạch tượng này là...!Cốt chi độc?" Tuyết Lạc có chút tức giận sau khi bắt mạch cho hắn.
Có lẽ nàng tức giận vì hắn đã dấu diếm cô lâu như vậy hoặc là giận bản thân đã không phát hiện ra việc này sớm hơn, đáng lẽ ra 5 năm trước khi hắn cố biện minh việc trúng độc thì cô không nên làm như vậy.
Tại thời khắc này cô mới nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn, hoá ra cô đã yêu hắn từ 5 năm trước ngay từ lần gặp đầu tiên, hoá ra đối với nàng hắn quan trọng đến vậy, có thể nói hắn chính là tất cả những gì nàng có được ở đời này kiếp này.
Nàng cố gắng dùng sức đưa hắn nằm lên trên giường của nàng rồi dùng thuật di chuyển đi mất.
Hi Hoa cung.
"Bạch điện hạ! Ngươi dùng thử món này xem!" Khả Như vui vẻ bê dĩa bánh vừa mới làm xong đem đến cho Bạch Đăng Kỳ.
"Đa tạ ý tốt của công chúa! Thần thật sự không dám nhận!" Bạch Đăng Kỳ hai tay cung kính, lạnh lùng từ chối Khả Như.
"Ta hiểu rồi." Khả Như trầm mặc quay đi, hai hàng lệ cứ vậy mà tuông xuống.
"Khả Như, xin lỗi!" Đăng Kỳ lẩm bẩm nói.
Khả Như chạy thẳng về phòng tức giận cầm dĩa bánh thảy mạnh xuống đất, những mảnh vỡ của chiếc dĩa văng tung toé lên đôi chân nàng, máu tươi từ vết thương rỉ ra từng giọt từng giọt rơi xuống đất, máu tươi và nước mắt cứ vậy mà hoà thành một dòng, đôi chân như mất cảm giác mà tự tiện ngã xuống đống mảnh vỡ đó khiến cho đôi chân chảy máu nhiều hơn, nhưng những vết thương này không hề đau bằng nỗi đau trong lòng của cô suốt 5 năm qua.
Lần đầu gặp mặt ta cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm ái mộ nhưng theo thời gian khiến ta nhận ra ta đã yêu hắn mất rồi, nhưng cho dù ta có cố gắng thế nào cũng không nhận được một chút thương xót từ hắn.
Ta nỗ lực suốt năm năm qua hoá ra chỉ để đổi lại cho bản thân thương tích đầy mình, ha thật nực cười mà.
Khả Như ngồi trên những mảnh vỡ mà khóc không hề để ý từ nảy tới giờ luôn có người đứng ngoài cửa quan sát.
"Nàng có thể nào ngưng làm tổn thương bản thân không?" Bạch Đăng Kỳ vừa