Thanh Phong đang ngồi chăm chú đọc sách trong Tàng Thư Các thì Tuyết Lạc từ ngoài đi vào Điện hạ, ta làm xong việc của hôm nay rồi.
Ta xin phép về phòng trước a.
Ừ.
Hắn vẫn không rời mắt quyển sách.
Tuyết Lạc nhanh chóng đi về phòng được hắn sắp xếp bên ngoài Nguyệt Như cung.
Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường và bộ bàn ghế kế đó là một cái thùng gỗ to đang chứa nước ấm và rất nhiều cánh hoa hồng nổi trên mặt nước.
Cô quay sang khóa cửa phòng và cửa sổ.
Chầm chậm cởi bỏ từng lớp y phục, nhẹ nhàng bước vào trong thùng gỗ rồi bắt đầu tắm.
Nhà bếp.
Thanh Phong lục tung cả gian bếp nhưng một hạt cơm cũng không thấy.
Rõ ràng cô ta nói đã làm xong hết việc vậy thì cơm của ta đâu? Đồ ăn đâu hết rồi? Chẳng lẽ cô ta cố ý? Mình phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Hắn lẩm bẩm rồi dùng thuật di chuyển đến phòng cô.
Y đi đến trước cửa phòng nàng, gõ cửa và lớn tiếng Tuyết Lạc cô ra đây cho ta! Nàng đang tắm nghe thấy giọng hắn liền hoảng lên ấp a ấp úng Ta...ta không thể ra...ra được.
Sao lại không thể ra? Hắn thấy làm lạ.
Ngươi...ngươi biết vậy là được rồi.
Nếu cô không ra được thì ta sẽ vào trong đó vậy.
Chẳng lẽ cô ta làm gì mờ ám ở trong đó?
Ngươi muốn làm gì? Ta khóa cửa phòng lại rồi Đầu hắn có vấn đề sao?
Tống cô ra khỏi phòng.
Vừa dứt câu hắn liền một đạp mạnh vào cửa, cánh cửa ngã xuống đất rầm Tuyết Lạc vội khum đầu xuống nước trốn tạm.
Hắn im lặng nhìn xung quanh tìm cô nhưng chẳng thấy gì, y bỗng quay lưng đi ra ngoài được vài bước thì Tuyết Lạc đang trốn dưới nước bị ngột thở, nàng theo phản xạ liền đứng lên để thở.
Tiếng động của nước vừa hay đến tai hắn, Thanh Phong liền quay lại nhìn.
Mái tóc dài đen mượt ướt đẫm phủ hết nửa lưng, nước da trắng mịn, nõn nà còn dính vài cánh hoa hồng đi cùng với đường cong hoàn hảo kia.
Những giọt nước nhẹ nhàng lăn qua khắp cơ thể rồi rơi thẳng xuống mặt nước.
Tuyết Lạc quay đầu nhìn về phía hắn, thấy y đang chiêm ngưỡng cơ thể của mình cô liền hét lên Aa....!aaa...!aa...!a...!Hắn chợt tỉnh táo lại liền quay mặt chạy ra ngoài, y cảm thấy mũi hơi ướt ướt liền đưa tay sờ thử chỉ thấy trên bàn tay bị nhuộm màu đỏ.
Là máu mũi sao? Hắn tự lẩm bẩm rồi cố ý nói to Ta đợi cô ở nhà bếp đến nhanh một chút.
Tại nhà bếp trong Nguyệt Như cung.
Không khí ở nhà bếp hết sức căng thẳng, Tuyết Lạc và Thanh Phong quay lưng với nhau, tâm trạng của cả hai người như nhau, vừa xấu hổ vừa tức giận và đan xen sự ngượng ngùng rồi cứ thế mà im lặng chẳng ai chịu nói gì.
Gió nhẹ nhàng thổi vào bếp, cuối cùng Thanh Phong cũng chịu cất tiếng Tại sao cô không nấu ăn mà lại nói đã làm xong hết việc?
Con mắt nào của ngươi thấy ta không nấu ăn chứ?
Cả hai con mắt của ta điều thấy dưới bếp không có gì để ăn.
Đầu của người có vấn đề à? Không phải bình thường đồ ăn để ở phòng ăn sao chẳng lẽ điện hạ không vào