Đây chỉ là thế thân cô có giết cũng vô ích!" Thanh Phong cau mày nói.
"Có lẽ các ngươi đã đưa cô ta đi trốn, Ngũ Giới rộng lớn thế này nếu ta tự đi tìm thì sẽ mất khá nhiều thời gian làm ảnh hưởng giờ lành của các ngươi." Nói đúng hơn là nàng không đủ linh lực để làm việc đó.
"Nếu biết như vậy thì tại sao cô còn không rút lui?" Hắn nhìn nàng khó hiểu.
"Không! Bao! Giờ!" Nàng hoá phép ra Trạch Dương kiếm, dùng hết nguyên thần và linh lực của bản thân để khiến tất cả mọi người trong Kim Loan điện không thể cử động ngoại trừ hắn, nàng bắt đầu điều khiển Trạch Dương kiếm "Ngươi mau đi tìm nữ nhân mà Bạch Thanh Phong yêu thương nhất để cho hắn chính tay gi.ết chết ả ta hồn siêu phách lạc!" Tuyết Lạc ma mị nói, tất cả nội công và sức mạnh Hồng hoang điều đang tụ hội vào Trạch Dương kiếm tạo ra một nguồn sức mạnh vô song.
Trạch Dương kiếm bay lơ lửng đi mất một hồi rồi lại quay về bay lượn quanh người Bạch Thanh Phong.
Thanh kiếm như tạo ra một lực hút bắt buộc bàn tay của Thanh Phong phải cầm lấy nó thật chắc chắn.
Trạch Dương kiếm bỗng lao thật nhanh về phía Tuyết Lạc trực tiếp đâm thẳng vào tim nàng vừa hay Khả Như và Bạch Đăng Kỳ đang đi tìm nàng chạy tới chứng kiến tận mắt, theo sau đó là một khách mời đến muộn_ Ngạn Phát
Không...g...g...g!" Khả Như gào lên, gương mặt miếu máo sắp khóc.
"Tiểu Lạc!" Ngạn Phát hét lên vội đi tới.
Tuyết Lạc trợn tròn hai mắt, miệng nôn ra máu mà ngã xuống, Thanh Phong vội ôm lấy nàng vào lòng khóc không thành tiếng.
Máu tươi từ tim chảy ra cùng với những vết thương bung toét làm ướt hết 1 phần hắc bào.
Chàng...!là...!tên tra nam bỉ ổi! Nàng với tay ôm lấy mặt hắn, tay áo tuột xuống để lộ nhưng vết thương chi chít do Vạn tiễn xuyên tâm gây ra.
Những vết thương này...!Hắn đau lòng nhìn nàng.
Chàng...!không cần biết, bởi vì...tên tra nam...!như chàng vốn dĩ...!không xứng...!để biết! Tuyết Lạc rơi nước mắt nói.
Tại sao nàng nhẫn tâm như vậy chứ? Nàng thực sự quá độc ác rồi! Hắn ôm chặt lấy nàng mà khóc.
Nàng thắng rồi, nàng thật sự thắng rồi, nàng đã biến ngày đại hỷ thành đại tang rồi.
"Đăng Kỳ...!ngươi nhớ...!chăm sóc tốt cho...!nha đầu ngốc đó!" Tuyết Lạc mỉm cười nhìn Đăng Kỳ và Khả Như rồi nhắm mắt lại, tay chân cô xụi xuống nằm trong lòng Bạch Thanh Phong mà chết, cơ thể cứ vậy mà tan thành mây khói rời đi không chút lưu luyến.
Ma Tôn đời thứ 129 cứ vậy mà qua đời vị trì được 6 năm, sau khi nàng ra đi linh lực của nàng cũng biến mất, tất cả mọi người trong Kim Loan điện đều trở lại bình thường.
"Lạc Lạc!" Hắn gào lên thảm thiết, hai tay vồ qua vồ lại trong không trung như muốn giữ lại nàng.
Trạch Dương kiếm chính tay hắn tặng nàng, chính tay nàng đâm hắn và chính tay hắn...!giết nàng.
Đúng là nực cười mà.
Tên khốn Bạch Thanh Phong! Ta đánh chết ngươi! Khả