Đêm nay tại con phố thân thuộc bỗng nhiên trở nên xa lạ, vẻ tĩnh mịch ít người qua lại giờ đây trở nên náo nhiệt đến lạ thường bởi vì hôm nay là đêm hội trăng rằm.
Thanh Phong và Đăng Kỳ mỗi người một cái mặt nạ đi giữ phố không phải lo người khác nhận ra.
Chạy mau đi! Chạy mau đi! Con mụ xấu xí đó xuất hiện kìa!" Một đám trẻ con tay cầm lồng đèn, miệng không ngừng la lên, chạy thụt mạng.
Từ xa là một dáng vẻ của nữ nhân vận xiêm y giản dị nhưng lại để tóc xoã che hết nửa bên mặt giống như muốn dấu diếm gì đó.
Đăng Kỳ vừa tò mò vừa cảm thấy bản thân dường như đã từng gặp liền đi về phía nữ nhân bất hạnh ấy.
Xin hỏi cô nương là...!Giọng hắn khẽ run rồi ngước nhìn nữ nhân ấy Khả Như? Nữ nhân đó vội đưa tay che mặt quay sang chỗ khác cố ý lảng tránh nói Tiên sinh nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau!
Mặt của nàng...!Hắn tháo bỏ mặt nạ ngụy trang, tay chậm rãi vu.ốt ve vết sẹo lớn trên khuôn mặt nàng cùng với đôi mắt đỏ hoe Ai đã gây ra chuyện này? Rồi bật khóc ôm chặt lấy nàng.
Bao nhiêu năm qua đã khiến hắn sắp vụt tắt hy vọng nhưng hắn đã đúng rồi, nàng vẫn còn sống vẫn đang đứng trước mặt hắn.
Ta....!ta Khả Như đang nói bỗng nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Rốt cuộc nàng đã đi đâu chứ? Hắn vuố.t ve lấy gương mặt đáng thương của nàng.
Ái Lệ, tỷ ấy chết rồi! Năm đó ta nhất thời ngu ngốc đến gây chuyện với tỷ ấy, ta bị tỷ ấy hất nước vong xuyên vào mặt khiến ta trở thành như vậy.
Bờ Vong Xuyên vốn trơn, nhìn thấy ta bị hủy dung mạo tỷ ấy đã hoảng sợ bỏ chạy khiến cho bản thân rơi xuống bị dày vò đến chết.
Khả Như khóc nấc, cô không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy, cô thật sự rất sợ khi tận mắt chứng kiến những cảnh đáng sợ đó, đã vậy gương mặt còn bị hủy gần một nửa.
Đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi! Ta sẽ bảo vệ nàng, bên cạnh nàng mãi mãi, được không?" Hắn và nàng ôm lấy nhau mà khóc, hạnh phúc vỡ oà khi trùng phùng, đau lòng cho người mình yêu, bao nhiêu nhớ thương điều nhất thời bộc lộ, cảm giác vui buồn khó tả này chỉ có hai người hiểu rõ.
Khó khăn lắm mới có thể tương phùng khiến Đăng Kỳ quên mất bản thân vẫn còn một đệ đệ đã rời đi lúc nào không ai hay biết.
Cách đó không xa.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Đợi muội với!" Giọng nói của một tì nữ vang lên cố gắng đuổi theo kịp chủ tử của mình vô tình đụng trúng Bạch Thanh Phong làm cho chiếc mặt nạ rơi xuống đất "Ây da! Xin lỗi tiên sinh, ta thật là bất cẩn quá!" Cô gái đó ngước mặt lên nhìn thấy sắc mặt của hắn không khỏi