Linh lực của ta có hạn.
Tuyết Lạc nhìn lại cơ thể đang bị y phục ướt đẫm ôm sát vào người mặt liền đỏ ửng.
Nàng có thể đốt lửa không? Mắt hắn vẫn nhìn về hướng khác.
Tuyết Lạc hoá phép xuất hiện một ngọn lửa đủ cho họ sưởi ấm Nàng mau sưởi ấm cho khô xiêm y đi.
Còn ngươi thì sao?
Ta đợi nàng! Hắn là vậy, một lời nói nhưng lại mang rất nhiều ý nghĩa khiến đối phương đôi khi sẽ ko biết phản ứng thế nào.
Lời nói ẩn chứa tấm chân tình của hắn dành cho nàng khiến cho nàng không biết nói gì nữa ngoài ngượng ngùng.
Lạc Lạc, nàng đây rồi! Bạch Thanh Phong một tay che dù một tay cầm bộ y phục dày chạy vào trong hang động nhìn thấy người nàng ướt đẫm khiến hắn không khỏi nhíu mày đau lòng đưa bộ y phục Nàng mau thay y phục kẻo cảm lạnh.
Một nguồn linh lực xuất hiện bao phủ khắp người cô rồi biến mất, trả lại một Tuyết Lạc với bộ y phục mới thay, tóc được làm khô buộc lên nhẹ nhàng.
Nàng cầm dù che mưa đi, ta cõng nàng về.
Hắn đưa cây dù cho nàng rồi cõng nàng lên rời đi mặc kệ Thẩm Vũ Kỳ một mình đứng ở trong động.
Bạch Thanh Phong, chàng làm vậy là có ý gì? Tuyết Lạc cố gắng che dù cho cả 2 nhưng không thể nào che được Nàng cứ che cho nàng không cần che cho ta.
Hắn mặc kệ những giọt nước mưa lách tách rơi lên áo ngày càng nhiều mà cõng Tuyết Lạc đi.
Khi trong lòng đã chịu tổn thương quá nhiều chỉ cần một người nào đó đối xử tốt với mình dù chỉ là một hành động nhỏ đã đủ để ta cảm kích họ, nhưng chỉ cần họ đối xử tệ bạc thêm với ta thì e là hận càng sinh hận.
Bạch Thanh Phong là nam nhân duy nhất nàng từng yêu và hận, bây giờ hắn lại như vậy khiến nàng không hề cảm kích mà chỉ cảm thấy kinh tởm, hận bản thân không đủ linh lực để giế.t chết hắn.
Bạch Thanh Phong biết rõ nàng cũng là vì yêu sinh hận nên chỉ muốn bù đắp lại, mong nàng tha thứ cho hắn với hy vọng nối lại tình xưa nghĩa cũ.
Lạc Lạc, ta sai rồi.
Nàng đừng như vậy nữa có được không?
Ngươi sai ở đâu chứ? Rõ ràng người sai ngay từ đầu chính là ta mà.
Tuyết Lạc hiểu rõ hắn đang muốn nói đến việc gì.
Năm đó là do ta ngu muội si mê ngươi để bản thân phải nhận lại một kết cục bi thảm, nếu như năm đó ta sáng suốt một chút lựa chọn đúng đường thì bây giờ e là cả thiên hạ này đều là của ta rồi.
Nhưng rất tiếc trên đời này không có hai chữ nếu như.
Ba trăm năm qua ta đã dày vò bản thân rất nhiều vì hổ thẹn với nàng, ta tự hỏi năm đó vì sao ta lại tin ả ta, tại sao lại làm vậy với nàng chỉ vì một việc nhỏ nhặt đó.
Cho đến khi gặp lại đại ca ta mới biết là Ái Lệ dùng Yêu thuật để áp chế hành động và thần trí của ta...!Hắn sầu