Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ”.
Mạc Gia Thành lập tức cau mày:”Chị đi gặp anh ta làm gì”?
Mặc Gia Thành đối với những việc mình nghe được Lưu Chiến Hằng làm, cũng không muốn để Hạ Diệp Chi đi gặp anh ta.
Anh không muốn thấy Hạ Diệp Chi gặp Lưu Chiến Hằng, càng đừng nói là Mạc Đình Kiên, chắc chắn càng không muốn.
Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Gia Thành.
Quan hệ cô và Mạc Gia Thành là khá thân thiết, cô cho rằng đưa ra yêu cầu này, Mạc Gia Thành lập tức đồng ý.
Nghe ngữ khí của Mạc Gia Thành, đại khái là không muốn đưa cô đi gặp Lưu Chiến Hằng.
Mạc Gia Thành đối với ánh mắt của Hạ Diệp Chi, gãi gãi đầu nói: “Chị Diệp Chi, chị gặp anh ta làm gì vậy, anh họ mang Hạ Hạ ra ngoài rồi, anh ấy nhất định không muốn để chị gặp Lưu Chiến Hằng đâu”.
“Nếu anh ấy không muốn để chị gặp Lưu Chiến Hằng, thì sẽ không đưa Hạ Hạ ra ngoài”. Hạ Diệp Chi so bất kì ai đều có thể hiểu Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nếu thật sự không muốn cô gặp Lưu Chiến Hằng, tất nhiên lúc nào cũng coi chừng cô, sao có thể mới sáng sớm liền đưa Hạ Hạ ra ngoài?
Ngược lại, Mạc Đình Kiên đây là cố ý mang Mạc Hạ ra ngoài, cho Hạ Diệp Chi cơ hội, để cô đi gặp Lưu Chiến Hằng.
“À”? Mạc Gia Thành cảm thấy đầu óc bản thân còn có chút hiểu, cả mặt mơ màng.
“Đi thôi, đừng lề mề nữa”. Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Gia Thành, cùng lúc đó quay đầu nhìn về trước, ý Lương Vy Sương đẩy cô đi.
Mạc Gia Thành nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: “anh họ cố ý rời đi để chị Diệp Chi gặp Lưu Chiến Hằng? anh họ anh ấy không sao chứ….”
Mạc Gia Thành nghĩ không hiểu, liền từ đằng sau đi đến.
Lương Vy Sương đầu tiên đưa Hạ Diệp Chi đi ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, mới cùng Mạc Gia Thành đi gặp Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi không nhớ rõ cô bao lâu rồi không có gặp Lưu Chiến Hằng rồi.
Lưu Chiến Hằng mặc áo khoác màu trắng, dáng vẻ nghiêm cẩn nghiêm túc khiến Hạ Diệp Chi nhớ đến hình dáng lúc đầu quen biết với anh.
Bộ dạng của anh thậm chí
khiến Hạ Diệp Chi nảy ra loại ảo giác khó hiểu.
Dường như việc lúc trước đều không có xảy ra, bọn họ vẫn như lúc ban đầu quen biết vậy.
Lưu Chiến Hằng trong tay cầm một văn kiện, cho rằng là Ly đi vào đầu cũng không ngẩng nói: “Đặt ở đây à được rồi”.
Anh lúc nãy mới bảo Ly ra ngoài giúp anh đi lấy đồ.
Hạ Diệp Chi tự mình chìa tay chuyển động xe lăn.
Lưu Chiến Hằng nghe thấy tiếng xe lăn, thần sắc ngừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Hạ Diệp Chi ngồi xe lăn từ từ ăn qua chỗ anh.
Hạ Diệp Chi cả người nhìn ra vô cùng tiều tụy, hai gò má lộ ra ngoài, quần áo trên người cũng lộ ra, như là bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống.
Nhưng mà ánh mắt của cô vẫn như cũ vô cùng có thần, chỉ nhìn ánh mắt, căn bản không giống như bệnh nhân.
Hạ Diệp Chi dừng lại.
Mạc Gia Thành cả mặt cảnh giác trên người của Hạ Diệp Chi, sắc mặt không tốt nhìn Lưu Chiến Hằng.
“Tiểu Thành, em ra ngoài, đi ra ngoài đợi chị”. Lời của Hạ Diệp Chi là nói với Mạc Gia Thành.
“Tiên sinh, tôi….”Lúc này Ly cũng lấy đồ đi vào, gặp đực người trong phòng, lời đằng sau liền nuốt vào”.
Lưu Chiến Hằng liếc Ly: “Ra ngoài”.
Ly nhìn Hạ Diệp Chi một cái, quay người ra ngoài.
Mạc Gia Thành không yên tâm Hạ Diệp Chi, cũng không muốn ra ngoài
“Chị Diệp Chi….”
“Không sao”. Hạ Diệp Chi lên tiếng trấn an anh.
Mạc Gia Thành nghĩ, cảm thấy Hạ Diệp Chi nói có đạo lí, Mạc Đình Kiên mới sáng sớm ra ngoài, tất nhiên là cố ý cho Hạ Diệp Chi cơ hội gặp Lưu Chiến Hằng.
Nếu Mạc Đình Kiên đã yên tâm, anh còn có gì mà không yên tâm đây?