“Lưu Chiến Hằng, anh vẫn không hiểu sao? Bất kể anh làm gì với tôi hay là Mạc Đình Kiên, tôi đều không còn hận anh như vậy nữa, anh không nên ra tay với Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi từ nhỏ đã là một người có trái tim mềm yếu, nếu không cũng không chịu đựng nhà họ Hạ bao nhiêu năm như vậy, đến tận khi buộc phải gả cho Mạc Đình Kiên, cô vẫn còn mơ mộng về tình cảm của Tiêu Thanh Hà.
Nhưng Lưu Chiến Hằng ngàn vạn cũng không nên động vào Mạc Hạ.
Mạc Hạ là vảy ngược của Hạ Diệp Chi.
Lưu Chiến Hằng rất lâu cũng không nói nên lời.
Hạ Diệp Chi đã rất mệt mỏi khi phải đối phó với anh ta, và cũng chán ghét sự giả dối của anh ta.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Thật ra, Loan Loan biến thành như vậy, cũng là do Tạ Sinh. Em cho rằng tôi muốn biến thành như này sao? Nếu như không phải là Tạ Sinh tôi cũng không biến thành như này!”
“Nếu như tôi sống ở nhà họ Mạc, nếu như tôi cũng giống như Mạc Đình Kiên gặp được một người giúp đỡ, tôi cũng không biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay!”
“Ai không muốn có một cuộc sống tươi sáng hơn chứ?”
Lưu Chiến Hằng dường như đã kiềm chế rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một người để thổ lộ, nói ra tất cả mọi thứ sâu trong lòng anh ta.
Lưu Chiến Hằng rất thông minh, có mưu lược, giỏi tính toán nhưng đồng thời anh ta cũng là một người kiêu ngạo.
Điểm này có chút giống với Mạc Đình Kiên.
Thậm chí chỉ là một người bình thường, cũng rất khó để cho người khác thấy mặt yếu đuối của mình, nhưng anh ta lại nói những lời này trước mặt Hạ Diệp Chi.
Ý nghĩa bên trong của lời nói, thấp thoáng bộc lộ sự ghen tỵ với Mạc Đình Kiên, anh ta cảm thấy vì Mạc Đình Kiên có hoàn cảnh tốt hơn anh ta nên với không giống như anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân trước đây anh ta nhắm vào Mạc Đình Kiên.
Cả nhà Lưu Chiến Hằng gặp phải tai bay vạ gió, cũng là những người đáng thương.
Nhưng….
Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh đang so sánh với Mạc Đình Kiên xem ai thảm hơn sao? Anh cảm thấy anh rất thê thảm, vậy nên anh có thể có lý nên không tiếc dùng mọi thủ đoạn sao?”
Cô lắc đầu: “Anh không cần phải so sánh với Mạc Đình Kiên, hai người không giống nhau, tôi tin cho dù Mạc Đình Kiên thay đổi vị trí với anh, anh ấy cũng sẽ không tán tận lương
tâm ra tay với một đứa trẻ như anh!”
Vì chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên, đến bây giờ anh cũng chưa từng ra tay với phụ nữ.
Ngay cả khi Hạ Hương Thảo chọc tức anh như thế, anh cũng chưa bao giờ làm gì cả.
Trong lòng Mạc Đình Kiên có nguyên tắc và lập trường của mình.
Từ trước đến giờ anh và Lưu Chiến Hằng là hai người không giống nhau.
“Em vẫn luôn tin tưởng Mạc Đình Kiên vô điều kiện, mà chưa bao giờ tin tưởng tôi như thế.” Lưu Chiến Hằng nở một nụ cười thê lương, ánh mắt có chút hung dữ.
Hạ Diệp Chi mở miệng, không biết nên nói gì.
Ánh mắt cô rơi xuống một khóm hoa đang nở bên cạnh, trầm mặc.
“Mẹ.”
Giọng nói của Mạc Hạ đột nhiên vang lên, Hạ Diệp Chi dồn sức quay đầu lại, nhìn xung quanh, mới phát hện Lưu Chiến Hằng đã biến mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để lộ ra một nụ cười với Mạc Hạ.
——
Mạc Đình Kiên vẫn ở lại khu nghỉ mát.
Lúc anh ở văn phòng, giữ Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh mình.
Mạc Hạ bị quăng cho Mạc Gia Thành, ngày nào cũng được Mạc Gia Thành đưa đi chơi.
Ngày thứ ba, Lưu Chiến Hằng kêu Ly thông báo với Mạc Đình Kiên đưa Hạ Diệp Chi qua.
Mặc dù Lưu Chiến Hằng không tham gia vào quá trình chế tạo thuốc, nhưng vì Lưu Loan Loan, anh ta vẫn luôn nghiên cứu loại thuốc này.
Mặc dù anh ta không biết pha chế thuốc, nhưng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Sinh, đã nghe được rất nhiều thứ liên quan đến việc pha chế thuốc, nhưng đều không chính xác lắm.
Cũng chỉ có thể nghiên cứu ra một loại thuốc ức chế tình trạng của căn bệnh để cho Hạ Diệp Chi thử một chút.
Hạ Diệp Chi nằm trên giường, Lưu Chiến Hằng truyền dịch vào mạch máu của Hạ Diệp Chi.
Cánh tay của Hạ Diệp Chi đã rất gầy, dường như chỉ còn lại xương, kim có chút khó đâm qua.