Cố Tri Dân cũng xem như đã dốc hết tim gan để nói chuyện cùng Hạ Diệp Chi.
Mặc dù anh bình thường luôn có vẻ như người không tim không phổi, nhưng đối với những việc quan trọng, anh vẫn luôn rất am hiểu, cũng rất rõ ràng.
Mãi cho đến khi Thẩm Lệ đi toilet trở về, Cố Tri Dân mới chuyển chủ đề.
Giống như không có chuyện gì, hướng Hạ Diệp Chi nói: “Gần đây công ty đưa vào một nhóm người mới, kỹ năng biểu diễn cực kỳ tồi, còn bộ ‘Lão tử thiên hạ đệ nhất’, hoàn toàn không có điểm, còn nhớ năm đó…”
Anh nói rất tập trung, vừa nói vừa lắc đầu.
Thẩm Lệ đi tới, liếc mắt lườm Cố Tri Dân, tức giận nói: “Nói chuyện cũng không biết ý tứ gì cả, những chuyện đáng ghét thế này nói cho Diệp Chi làm gì?”
Cố Tri Dân đương nhiên không nhận thua, anh ngẩng đầu lên lý luận cùng Thẩm Lệ: “Anh thấy Diệp Chi muốn nghe, cô ấy cũng không có cắt lời anh, còn lắng nghe rất chăm chú.”
“Anh là…” Thẩm Lệ định mở miệng, Mạc Đình Kiên liền đẩy cửa đi tới.
Những gì ban đầu định nói liền nuốt ngược trở lại.
Khí tức của Mạc Đình Kiên rất mạnh mẽ, hầu như tất cả mọi người đứng trước mặt anh đều vô thức không tự chủ được mà đứng lên.
Anh vừa rồi đi ra ngoài trả lời điện thoại, nhân tiện xử lý một chút công việc, nên trước đó chỉ có Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ở đây.
Ngay từ khi Mạc Đình Kiên bước vào, ánh mắt Hạ Diệp Chi vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh.
Hạ Diệp Chi mặc dù đã cố gắng để duy trì sự bình tĩnh, nhưng Mạc Đình Kiên đã hiểu cô, rất nhanh đã phát hiện trong mắt cô có điều bất thường.
Cố Tri Dân xưa nay vẫn luôn khéo léo, luôn biết sẽ tùy cơ ứng biến.
Anh vừa rối nói chuyện với Hạ Diệp Chi nhiều như vậy, đoán rằng lúc này cô thấy Mạc Đình Kiên nhất định sẽ có chuyện muốn nói.
Cố Tri Dân đứng dậy: “Thẩm Lệ, em chưa đến chỗ này bao giờ, anh liền liều mình bồi quân tử, đưa em đi dạo chơi một chút nha.”
Thẩm Lệ thấy Cố Tri Dân dốc lòng như vậy liền làm dáng vẻ tức giận.
Cô “Phi” một tiếng: “Không thèm.”
Cố Tri Dân giống như không có nghe thấy, liền đưa cô đi ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, anh biết em
muốn đi dạo.”
Thẩm Lệ giãy dụa: “Anh làm gì, anh thả em ra, anh có thấy phiền hay không… Anh đúng là phiền chết đi được…Em tự biết đường, anh thả tay…”
Thẩm Lệ cuối cùng vẫn bị Cố Tri Dân cưỡng ép kéo ra ngoài.
Hai người cãi lộn ầm ĩ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, ngồi xổm trước mặt Hạ Diệp Chi, hỏi cô: “Thế nào?”
Hạ Diệp Chi nhìn mặt anh, có chút xuất thần nghĩ, Mạc Đình Kiên đối với cô vẫn luôn rất quan tâm.
Chỉ một ánh mắt của cô, là anh biết cô có vấn đề.
Mạc Đình Kiên chưa bao giờ là người chịu thuyết phục ai một cách dễ dàng, anh là một công tử phú gia khí chất kiêu ngạo, bản tính bất kham.
Sự dịu dàng không phải sở trường của anh.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm thấy, dáng vẻ mỗi lần anh ngồi xổm ở trước xe lăn nói chuyện cùng cô lại dịu dàng đến không tưởng tượng nổi.
Nhưng còn cô thì sao?
Cô đã gây rất nhiều rắc rối cho anh trong khoảng thời gian này.
Cho dù là không cách nào tự kiềm chế tính khí của mình, nhưng Mạc Đình Kiên cũng không làm gì sai.
Hạ Diệp Chi càng nghĩ, đáy lòng càng chua xót, nước mắt tràn ra.
Mạc Đình Kiên biến sắc: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hạ Diệp Chi nghẹn ngào nói không ra lời, Mạc Đình Kiên liền suy đoán nói: “Có phải Cố Tri Dân đã nói cái gì khiến em không vui đúng không?”
“Đợi anh ta quay lại anh sẽ xử lý, không bao giờ để anh ta đến nơi này nữa.”
Mạc Đình Kiên biết Thẩm Lệ luôn muốn tốt cho Hạ Diệp Chi, trái tim phụ nữ luôn mềm mại và trọng tình, chắc chắn không phải Thẩm Lệ chọc Hạ Diệp Chi khó chịu.
Như vậy người chọc đến Hạ Diệp Chi, khẳng định là Cố Tri Dân.