Mấy nhân viên nhìn thấy Hạ Hương Thảo liền lần lượt tránh cô ta, vội vã chạy ra bên ngoài.
Trong đó có một người từ lâu đã không thích Hạ Hương Thảo, lúc Hạ Hương Thảo đi, người đó còn giả vờ vô tình ngáng chân phải Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo thấy mấy người đó muốn chạy ra ngoài, liền chạy tới để kéo họ lại, mà không dể ý rằng mình đang bị người khác ngáng chân.
Thế là cô ta ngã lộn nhào xuống đất.
Hạ Hương Thảo mấy lần bị ngã xuống đất, cả người đều đau, vươn tay chống dậy mà không được, hét thật to: “Tôi sẽ đuổi việc tất cả các người.”
Không nghe thấy mấy người đó nói là muốn nghỉ việc à? E là không đợi đến lượt cô ta đuổi.
Hạ Diệp Chi rất nhanh nhìn thấy bố của mình- Hạ Lập Nguyên từ cửa thang máy đi hướng về phía mọi người, Hạ Diệp Chi liền đi đến đỡ Hạ Hương Thảo dậy: “Chị sao lại bất cẩn vậy? ngã đau lắm không, sàn nhà lạnh lắm, em đỡ chị dậy.”
Hạ Hương Thảo đẩy tay Hạ Diệp Chi, đẩy người cô ra, nói: “Không cần cô phải giả vờ tốt bụng”
Hạ Diệp Chi liền theo quán tính ngã xuống sàn nhà, rồi sau đó nhẹ nhàng từ từ đứng dậy.
Hạ Lập Nguyên vừa tới, trầm giọng nói : “Có chuyện gì vậy?”
“Bố……” Hạ Hương Thảo được bố là Hạ Lập Nguyên cưng chiều thương yêu, khi bị giam giữ ở đồn cảnh sát một ngày một đêm, trong lòng ấm ức, lúc đó nhìn thấy bố vừa cất lời, thì Hạ Hương Thảo liền khóc òa lên.
Mấy ngày nay Hạ Lập Nguyên đã cảm thấy đủ phiền não rồi, Hạ Hương Thảo nói nhờ Hạ Lập Nguyên giúp để bản thân quyến rũ Mạc Gia Thành, kết quả là bản thân cô ta bị đưa vào đồn cảnh sát.
Ông ta lúc này nhận ra, Hạ Hương Thảo không có khả năng giúp ích được Hạ Thị, nhưng Hạ Diệp Chi lại có ích hơn trong việc này.
“Tự mình đứng dậy, con xem bản thân con đi, xem có ra cái gì nữa không!”, Hạ Lập Nguyên lúc đó không xem trọng Hạ Hương Thảo, ông ta cảm thấy thật mất mặt.
Hạ Diệp Chi đúng lúc đó dang tay đỡ Hạ Hương Thảo, tiện nói “ chị, đứng dậy nào…”
“Tránh ra, đừng chạm tay bẩn của cô vào người tôi!” Hạ Hương Thảo đẩy tay Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh thu tay lại.
Cũng không biết rốt cục là tay của ai bẩn hơn.
Hạ Lập Nguyên bây giờ phải dựa vào Hạ Diệp Chi giúp Hạ Thị, giờ đây muốn nịnh Hạ Diệp Chi cũng không kịp nữa, vừa nghe thấy Hạ Hương Thảo nói vậy, liền lập tức quát mắng Hạ Hương Thảo: “ Tại sao lại nói với em gái con như vậy!”
“Bố!”, Hạ Hương Thảo chống tay đứng dậy: “ Bố sao vậy?”
Cô ta nhớ rõ là trước đây bố không hề thích Hạ Diệp Chi, thế mà giờ lại vì Hạ Diệp Chi mà mắng mình.
“Được rồi, đi về đi.” Hạ Lập Nguyên, ông ta không muốn nhiều chuyện ở đây.
Trước đây, ông ta nghĩ con gái cần được yêu thương cưng chiều, con gái muốn làm gì liền để con gái làm theo ý thích, nhưng gần đây xảy ra hàng loạt sự việc, khiến ông ta nghĩ rằng mình đã để con gái lộng hành quá mức rồi.
Hạ Diệp Chi cũng lên tiếng: “Vậy con cũng xin phép về trước.”
Hạ Lập Nguyên nhìn hướng về Hạ Diệp Chi, sắc mặc chốc lát nhẹ nhàng trở lại “Ừ, con về đi, về nhẹ nhàng nói chuyện với Mạc Đình Kiên nhé.”
“Vâng.”
Hạ Diệp Chi bước ra khỏi Hạ Thị, nét mặt trùng xuống, ấn đường lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nếu như Hạ Lập Nguyên hận con gái Hạ Diệp Chi như vậy thì đã đành, nhưng mà mỗi khi cần giúp như thế này, ông ta liền nhớ đên Hạ Diệp Chi để lợi dụng cô, điều này càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Mộc Noãn Noãn trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đang ngồi trên ghế sofa trong phòng.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút bất ngờ : “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn cô, để ý thấy sắc mặt cô không có gì lạ, nhưng chốc lát liền thay đổi rất nhanh chóng.
Hạ Diệp Chi không cảm thấy điều gì cả: “Vậy em đi nấu cơm nhé.”
Hạ Diệp Chi vào bếp, Thời Dũng mang giấy tờ đến biệt thự.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế Sofa, Thời Dũng liền lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, những giấy tờ này, tôi gửi vào thư phòng của cậu chủ ạ?”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, Thời Dũng liền tự giác mang giấy tờ đi.
Thế là Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Thời Dũng, nếu như một hôm tối muộn cậu không trở về nhà, vợ cậu liệu có nổi nóng với cậu không?”
Thời Dũng nghe thấy liền trả lời: