Trong phòng không có gió, nhưng vừa nãy lúc Hạ Diệp Chi vào, rõ ràng cô đã nhìn thấy tấm rèm cửa cửa kia động đậy.
Đằng sau cửa kia sổ kia chắc chắn có người.
Là người đến cứu Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn thấy khóe môi đang nở nụ cười của Hạ Diệp Chi, thanh âm vô cảm vang lên : “ Cô đến đây làm gì?”
Hạ Diệp Chi đưa mắt liếc nhìn cô hầu gái đang đứng canh giữ ở phía cách đó không xa một cái, sau đó nở một nụ cười như không : “Đương nhiên là đến xem tình trạng thảm bại của anh rồi, để cho vui vẻ một chút.”
“ Ha.” Lưu Chiến Hằng cười lạnh, như thể không muốn quan tâm đến cô.
Hạ Diệp Chi cười chế giễu Lưu Chiến Hằng một cái, sau đó cô lại hướng mắt nhìn qua phía bên cửa sổ rồi lại quay lại quét mắt đánh giá Lưu Chiến Hằng. Sau đó, Hạ Diệp Chi tự mình lăn bánh xe đi ra ngoài.
Cô đưa lưng về phía cửa nên mấy cô hầu gái đó không thể nhìn thấy sắc mặt cũng như ánh mắt của cô.
Sau khi rời khỏi phòng của Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi đi thẳng về phòng mình.
Khóa trái cửa phòng mình lại xong, Hạ Diệp Chi lại dựa vào tường và cố gắng đứng dậy.
Nhưng chân cô dường như không dùng sức được.
May mắn thay, mặc dù chân cô yếu, cô vẫn cảm thấy chân mình có chút mỏi nhừ.
Cuối cùng cô cũng nhận ra chân mình vẫn còn tồn tại thứ gọi là cảm giác.
Hạ Diệp Chi dùng toàn bộ sức lực của đôi tay mình, cô cố gắng nâng cơ thể mình lên,men theo vách tường đi.
Sau khi cô đi được một đoạn ngắn cỡ hai, ba mét, cả người cô đều đã ướt đẫm mồ hôi, cô lúc này cũng không chống nổi cơ thể nữa. May mắn thay, có một chiếc ghế sofa ở bên cạnh.
Hạ Diệp Chi nằm ngửa trên ghế sofa, đưa mắt mơ màng nhìn lên trần nhà.
Bây giờ cô có thể dựa tường mà đi, như vậy không lâu sau nữa, sức khỏe của cô sẽ càng trở nên tốt hơn….đúng không?
Sớm muộn gì cô cũng có thể đứng dậy thôi.
Chừng nào chân cô có thể hồi phục, cô nhất định sẽ tìm cơ hội trốn thoát.
Cho dù cô có không thoát được đi nữa, thì lúc đó Mạc Đình Kiên cũng đã tìm ra cách để cứu cô rồi, Mạc Đình Kiên mà nhìn thấy chân cô khỏe lại ,nhất định anh ấy sẽ rất vui cho xem.
Hạ Diệp Chi thở một hơi thật dài, cô vươn tay ra siết chặt lưng ghế sofa, chống tay nâng cơ thể mình lên và cố gắng đi dọc theo ghế sofa.
Trong suốt buổi chiều, Hạ Diệp Chi đều tập đi ở trong phòng.
Mãi
đến khi kiệt sức thì cô mới ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Chiếc giường nằm quá xa ghế sofa, cô không thể đi tới đó được, vì vậy cô chỉ có thể ngủ trên ghế sofa thôi.
Cho đến giờ ăn tối, một người giúp việc tới gõ cửa.
“ Cô Hạ, đến giờ ăn tối rồi.”
Hạ Diệp Chi giật mình tỉnh dậy. May mắn là,sau khi cô tập đi đến mệt đứt hơi đã leo lên xe lăn, sau đó lăn bánh xe đi tới bên ghế sofa .
Cô đỡ tay vịn của xe lăn rồi ngồi lên ghế, sau đó cô lăn bánh ra ngoài mở cửa.
Người giúp việc thấy cô mở cửa, cũng không nhiều lời nữa liền trực tiếp đẩy cô ra ngoài.
Hạ Diệp Chi luyện đi cả một buổi chiều nên bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và đói bụng.
Bình thường cô cũng ít khi thấy đói cũng ít khi thèm ăn, nhưng hôm nay cô thật sự cảm thấy có chút đói rồi.
Cô bắt đầu mong chờ bữa tối.
Khi đến phòng ăn, nhìn thấy những người ngồi trên bàn khiến cô có hơi ngạc nhiên.
Ngoài Tạ Sinh ra, còn có Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng ngồi dựa lưng vào ghế, khuôn mặt anh trắng bệch không một chút huyết sắc.
Anh ta rũ tầm mắt xuống, khuôn mặt cũng không có bất kì biểu cảm nào.
Với cái bộ dạng không nói không rằng này, nếu ngực của anh ta mà không nhấp nhô một chút, thì chẳng khác nào một xác chết cả.
Tạ Sinh nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền nở một nụ cười : “ Tôi kêu Chiến Hằng tới ăn tối cùng chúng ta, không biết cô Hạ đây có thấy phiền không?”
“ Nếu tôi nói phiền vậy ông có để anh ta đi không?” Hạ Diệp Chi ngồi xuống bàn mà không thèm liếc nhìn Tạ Sinh lấy một cái.
Cô thực sự thấy phát ốm khi nhìn thấy khuôn mặt của tên Tạ Sinh này rồi.
Lúc Hạ Diệp Chi cầm đũa lên, cô không nhịn được mà ngẩng mặt nhìn lên Lưu Chiến Hằng đang ngồi ở đối diện.
Tạ Sinh mỉm cười thờ ơ: “ Chính Chiến Hằng đã đề nghị muốn ăn với chúng ta, nên tôi cũng không tiện từ chối.”