Lưu Chiến Hằng vừa dứt lời thì hai người giúp việc quay trở lại.
Hạ Diệp Chi vốn là muốn nói thêm mấy câu nhưng cũng đành nuốt ngược trở lại.
Lưu Chiến Hằng lại khôi phục dáng vẻ như trước, giống như vừa rồi anh cùng Hạ Diệp Chi nói những lời kia, chỉ là cảo giác của Hạ Diệp Chi mà thôi.
Người hầu đổi lại cho Lưu Chiến Hằng một bộ đồ ăn mới, thì Tạ Sinh cũng trở lại phòng ăn.
Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng cũng không có cơ hội nói chuyện thêm nữa.
Cho đến khi trở về phòng, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn băn khoăn chuyện vừa rồi nói cùng Lưu Chiến Hằng. Người giúp việc đóng cửa lại và đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi ngồi lên xe lăn mở ra cửa phòng tắm đi vào.
Kết quả là cả người liền đột nhiên ngơ ngẩn.
Phòng tắm cũng không quá lớn, có thể nhìn toàn bộ tình huống ở bên trong thu vào trong mắt.
A Ly đang đứng đối diện với góc cửa phòng tắm, dường như đang đứng đó đợi Hạ Diệp Chi đến.
Và, có lẽ đã đợi khá lâu.
Hạ Diệp Chi biết đại khái mục đích A Ly tìm đến cô.
Nếu không, A Ly có thể trốn ở phía sau cánh cửa, chờ Hạ Diệp Chi đi vào có thể đánh lén cô.
Hạ Diệp Chi và A Ly liếc mắt nhìn nhau một cái, trở tay đóng cửa lại. A Ly vẫn là dáng vẻ đó, thần sắc kiên nghị, bộ mặt lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng. Hạ Diệp Chi cùng A Ly đối mặt, trong lòng cũng hiểu rõ, đại khái là không thể chờ đến khi A Ly chủ động mở miệng nói chuyện.
Thế là, Hạ Diệp Chi chủ động mở miệng nói ra: “Lưu Chiến Hằng để cô tới?”
“Ừm.” A Ly cúi đầu, mặt có chút thay đổi: “ Anh ấy đã nói với cô?”
Hạ Diệp Chi khoanh tay, ung dung nhìn A Ly: “Cô nhân lúc chúng tôi đang ăn cơm, lẻn vào phòng tôi?”
A Ly lại gật đầu.
Dừng một chút, A Ly nói: “Cậu chủ nói, cô nhất định sẽ đồng ý giúp anh ấy.”
“Anh ta nghĩ hay lắm.” Hạ Diệp Chi khẽ nâng cằm, từ chối cho ý kiến.
Sắc mặt A Ly có chút gấp gáp: “Hạ Diệp Chi, nếu như trước kia tôi có làm điều gì không phải với cô, cô cứ đến tìm tôi tính sổ, cậu chủ mặc dù…Làm việc chỉ nghĩ đến mình, nhưng anh ấy chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương
đến cô.”
Câu cuối cùng A Ly nói cũng chính là câu Lưu Chiến Hằng trước đó đã nói. Lưu Chiến Hằng nói, anh chưa từng nghĩ đến chuyện làm tổn thương Hạ Diệp Chi. Thật ra trong lòng Hạ Diệp Chi cũng rất rõ ràng. Nếu như Lưu Chiến Hằng không có một chút lòng trắc ẩn với cô, cô đã sớm chết tám trăm lần, căn bản không có cơ hội sống đến tận bây giờ.
Hạ Diệp Chi cười cười, nhìn A Ly: “Lưu Chiến Hằng vẫn còn chưa biết cô thích anh ta sao?”
Mặt A Ly hơi biến sắc, có chút cứng ngắc.
Nếu là bình thường, Hạ Diệp Chi hỏi cô vấn đề này, A Ly chắc chắn không thèm để ý. Nhưng hôm nay A Ly đang cần sự giúp đỡ của Hạ Diệp Chi, thành thành thật thật trả lời: “Cậu chủ chỉ là cậu chủ, giữa chúng tôi không có khả năng.”
“Biết đâu đấy?” Hạ Diệp Chi cố ý nói như vậy.
Lưu Chiến Hằng là người thông minh, chắc chắn có thể cảm nhận được tâm tư của A Ly đối với mình. Chỉ là A Ly che giấu phần tình cảm này, tuyệt đối trung thành với Lưu Chiến Hằng, anh ta liền không chọc thủng lớp cửa sổ bằng giấy này.
Hạ Diệp Chi có chút hiếu kỳ, nếu như A Ly chọc thủng lớp cửa sổ bằng giấy này, Lưu Chiến Hằng sẽ làm thế nào. Là trấn an A Ly để cô tiếp tục cho anh sử dụng, hay là trực tiếp cự tuyệt A Ly?
Nghĩ đến điều này, thật đúng là càng muốn biết nhiều hơn.
A Ly nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, giống như có chút kích động, lập tức lại là không dám tin, cuối cùng quy về trầm tĩnh.
Cô nói thật nhỏ: “Không có khả năng.”
Hứng thú của Hạ Diệp Chi cũng dần biến mất, cảm giác yêu một người, cô hiểu rất rõ.
Nhưng nếu yêu một người không có khả năng ở bên nhau, loại cảm giác này cô chưa từng có, và cũng không thể tưởng tượng ra được.