Mặc dù chân cô mỗi ngày đều đang khôi phục nhưng lại khôi phục tương đối chậm, mặc dù cô vẫn chưa thể đi bộ nhanh như một người bình thường, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình.
Chuyện này chỉ có một mình cô biết, cô không nói với ai.
Lúc trước Tạ Sinh từ bỏ cô, có lẽ vì chân của cô vẫn không tốt, nên Tạ Sinh kết luận Hạ Diệp Chi là một vật thử nghiệm thất bại, chuẩn bị từ bỏ việc lấy cô làm thí nghiệm, cuối cùng quyết định sử dụng cô để thu hút Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên, tận dụng triệt để những giá trị còn lại của cô.
Trên thực tế, cô đã cảm nhận được chân của mình có chút cảm giác từ khá lâu rồi.
Nhưng, Tạ Sinh quá tự tin, ông ta chỉ tin vào những người dưới tay mình, chỉ tin số liệu thí nghiệm, thậm chí còn không hỏi Hạ Diệp Chi có cảm giác hay không.
Khi có một mình cô trong phòng, liền tự mình tập đi.
Nếu như cố gắng, cũng có thể đi được một đoạn, không chắc chắn có thể chạy thoát được không.
Nhưng ngộ nhỡ có thể chạy thoát được thì sao?
Hạ Diệp Chi đổi trang phục với thợ trang điểm, nhưng kéo cô ta lên xe lăn lại có chút phiền phức.
Cô thử kéo một chút, phát hiện quá khó nên chỉ có thể từ bỏ.
Phải tranh thủ thời gian để bỏ trốn.
Hạ Diệp Chi ổn định lại tâm trí, đội mũ và đeo khẩu trang lên, chỉ lộ đôi mắt và cái trán.
Làm xong những việc này, lại nhìn vào gương, chắc chắn bản thân đã ngụy trang tốt trước sau, liền quay người đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Những nhà tạo mẫu đang đứng nói chuyện với nhau ở bên ngoài, thấy cô đi ra cũng chỉ liếc nhìn một cái.
Có người hỏi Hạ Diệp Chi: “Xong rồi sao?”
Hạ Diệp Chi không lên tiếng, chỉ cúi thấp xuống, sau đó gật đầu.
“Sao thế? Người phụ nữ kia mắng cô sao?” Lại có người hỏi.
“Tôi đi vệ sinh.” Hạ Diệp Chi đè giọng xuống, giọng nói có chút khàn, giống như vừa khóc.
Phản ứng của cô thực sự khiến mọi người nghĩ rằng cô bị “người phụ nữ bên trong” mắng, nên không có ai hỏi thêm nữa.
Không
biết ai lại nói một câu: “Chân đã như thế tính khí còn kém, nói không chừng cô ta đang nổi nóng, chúng ta đợi lát nữa rồi hãy đi vào”.
Mặc dù Hạ Diệp Chi cao hơn thợ trang điểm một chút, nhưng cô cong eo, cúi thấp đầu nên không dễ nhìn ra.
Cô vịn vào tường dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, đi vào lối an toàn của cầu thang.
Cô không chắc chắn khi nào thì Tạ Ngọc Nam có thể phát hiện ra cô đã chạy trốn, nên cũng không dám đi thang máy, chỉ dám đi cầu thang bộ.
Theo cầu thang bộ đi lên trên, Hạ Diệp Chi chợt nhận ra nơi mình đang ở lại là Kim Hải.
Kim Hải là một hội sở hàng đầu của thành phố Hà Dương, mặc dù đến bây giờ không ai biết Mạc Đình Kiên là ông chủ lớn phía sau, nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy, Tạ Ngọc Nam chắc chắn biết.
Tạ Ngọc Nam đang cố ý khiêu khích Mạc Đình Kiên?
Sự can đảm của Tạ Ngọc Nam thật sự rất lớn.
Trong lòng Hạ Diệp Chi dần ổn định lại.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Bây giờ là buổi tối, cô nhớ Cố Tri Dân gần như tối nào cũng đến Kim Hải.
Chỉ có thể tìm được Cố Tri Dân cô mới an toàn.
Tầng phía trên toàn bộ là phòng khách, hành lang rất yên tĩnh, đèn cũng không sáng, Hạ Diệp Chi đi được một đoạn, nhưng lại không nhìn thấy nhân viên phục vụ.
Hạ Diệp Chi cảm thấy chân của mình ngày càng không có lực, nếu như không gặp được Cố Tri Dân, cô sẽ sớm không thể di chuyển được.
Điều đó có nghĩa cô sẽ bị Tạ Ngọc Nam bắt lại.
Hạ Diệp Chi đi dọc hành lang, khi sắp đi đến đầu, liền nghe thấy âm thanh thang máy đến.