Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

TÔI ĐANG GIÚP CHỊ ĐẤY


trước sau

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Mạc Ân Nhã: “Tôi làm gì có lỗi với cô sao?”

“Cũng không có.” Mạc Ân Nhã mỉm cười, lập tức mặt xuống lạnh: “Tôi chỉ cần nhìn thấy cái bộ dáng này của chị đã cảm thấy chán ghét, rõ ràng không có gia thế cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại có nhiều người che chở cho chị như vậy, rõ ràng tôi mới là người của nhà họ Mạc, không chỉ như vậy, tôi còn…”

Cô ta giống như kiềm chế đã lâu, rốt cục mới có cơ hội phát tiết ra, nhỏ giọng nói không ngừng.

Hạ Diệp Chi đánh gãy lời Mạc Ân Nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Ân Nhã, vẻ mặt hiểu rõ nói: “Hóa ra cô ghen tị với tôi.”

Không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Lời Mạc Ân Nhã nói thẳng đến mức như thế, không cần hoài nghi gì thêm nữa, đúng là Mạc Ân Nhã ghen tị với cô.

Ghen tị Mạc Đình Kiên đối với cô tốt, ghen tị Tạ Ngọc Nam muốn lấy cô, ghen tị Cố Tri Dân cũng che chở cô.

“Ghen tị với chị? Đúng là trò cười, Mạc Ân Nhã tôi cần ghen tị với chị sao?” Mạc Ân Nhã giống như là bị dẫm đúng chỗ đau, cất cao âm lượng, thanh âm cũng mười phần sắc nhọn.

Hạ Diệp Chi ngữ khí thong dong nói: “Nếu không phải là ghen tị, vậy chính là có bệnh, người khác tốt với tôi có liên quan gì tới cô? Cần cô để ý tới à?”

Mạc Ân Nhã hừ lạnh một tiếng: “Chị mới có bệnh!”

“Tôi đúng là có bệnh.” Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn chân mình một chút, vẻ mặt thản nhiên: “Không phải cô thấy tôi đi đứng không tiện, mới cố ý ngăn tôi ở chỗ này sao?”

Mạc Ân Nhã nghẹn họng, không có cách nào phản bác.

Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, những người lớn lên trong hào môn thế gia này, luôn luôn kiêu căng tự mãn, không chịu cái này cũng không chịu cái kia, làm việc cũng không biết cố gắng, quang minh chính đại.

Người của Tạ Ngọc Nam và Cố Tri Dân đã đánh nhau thành một đoàn, căn bản không ai có tâm tư để ý tới Hạ Diệp Chi và Mạc Ân Nhã.

Hôm nay Hạ Diệp Chi ráng chống đỡ cơ thể đi lại nhiều như vậy, lại thêm vừa rồi Mạc Ân Nhã đá cô một cước, bây giờ chân của cô đã tê dại đến mức hoàn toàn không đứng dậy nổi, cũng chỉ có thể ngồi dưới đất.

Nếu không phải như thế, Mạc Ân Nhã như thế này, cô
có thể đánh hai cái.

Nhưng hiện thực lại là, lúc này cô bị Mạc Ân Nhã ngăn ở nơi này không thể động đậy.

Trầm mặc hơn nửa ngày Mạc Ân Nhã đột nhiên lại lên tiếng nói: “Chị nói nhiều như vậy cũng chỉ là đang bào chữa cho chính mình, dáng vẻ làm bộ làm tịch này của chị thật sự khiến cho người ta chán ghét.”

Hạ Diệp Chi liếc cô ta một cái: “Ai cần cô thích.”

Lúc đầu Mạc Ân Nhã không chiếm được lý, đáy lòng cũng hơi chột dạ, trái lại Hạ Diệp Chi lại vô cùng thong dong, đáy lòng cô ta lại càng phát ra tích tụ.

Cô ta nhìn thoáng qua hướng bên kia, sau khi nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, liền đưa tay kéo Hạ Diệp Chi hướng về phía Tạ Ngọc Nam.

“Cô làm gì vậy?” Hạ Diệp Chi giật mình, nhíu mày nhìn về phía Mạc Ân Nhã.

Lúc đầu cô dựa vào vách tường nghỉ ngơi, ở trong lòng suy nghĩ xem Mạc Đình Kiên có thể phái người đến hay không, kết quả là bị Mạc Ân Nhã lôi kéo như thế này.

“Tôi đang giúp chị đấy.” Mạc Ân Nhã cười lạnh: “Nhìn chị bây giờ đã thành cái dạng này, Tạ Ngọc Nam chịu muốn chị đã rất tốt rồi, đến bây giờ anh ba vẫn không đến, chị còn trông cậy vào anh ấy sao?”

Lúc này Mạc Ân Nhã mới nghĩ tới, cô luôn luôn e ngại Mạc Đình Kiên, hiểu phong cách làm việc của Mạc Đình Kiên.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ trước kia cô ta tiếp xúc với anh cùng những chuyện về sau trong lòng cũng hiểu rõ thật ra trong lòng Mạc Đình Kiên vẫn tương đối để ý tới Hạ Diệp Chi, nhưng Hạ Diệp Chi đã ở đây đợi lâu như vậy, vẫn không thấy Mạc Đình Kiên đến, chắc là thật sự không cần chị ta nữa.

Mặc dù Tạ Ngọc Nam là con trai của Tạ Sinh nhưng gia thế không tệ, nhưng anh ta có tiếng là công tử đào hoa, bây giờ anh ta có hứng thú đối với Hạ Diệp Chi, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Chờ anh ta chơi chán, sẽ một cước đá văng Hạ Diệp Chi, thật sự là nghĩ tới liền thấy vui vẻ rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện