Người xưa có câu, con đê ngàn dặm sạt vì tổ kiến*.
(*Những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)
Huống chi xí nghiệp của Hạ Thị còn bị bóc phốt.
Hạ Diệp Chi có linh cảm, đây không phải là Hạ Thị vượt qua cửa ải khó khăn mà là sự bắt đầu của những tai họa.
Cho dù có bắt được nhiều nhà đầu tư hợp tác, nhưng cuối cùng, khi hàng hóa được đưa ra thị trường, không người tiêu dùng nào chịu bỏ tiền, thì tất cả đều toi công.
Trong thời đại này, nơi mạng lưới thông tin phát triển nhanh như gió, không thể coi thường sự ảnh hưởng của nó được.
Một khi Hạ Thị muốn ra hành động lớn, thì sẽ có người lật lại bài phốt của Hạ Thị ra ngay, tiếp đó sẽ cùng với người đời sau tẩy chay.
Thị trường lớn như thế, đối thủ cạnh tranh nhiều như vậy, phạm vi lựa chọn của người tiêu dùng quá lớn, Hạ Thị vốn không tính là gì cả.
Sau khi hiểu được mục đích của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng thấy cả người phát lạnh.
Bề ngoài, tên Mạc Đình Kiên này là đang giúp Hạ Thị, nhưng mục đích thật sự của anh ta chính là đưa Hạ Thị vào chỗ chết.
…
Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Hạ Diệp Chi mở cửa xe nhảy xuống ngay lập tức.
Trời đã vào đông, khí trời càng ngày càng lạnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Diệp Chi hơi rùng mình, vẻ mặt cũng trắng hơn một chút.
Cô đi vào phòng khách, không thấy bóng dáng của Mạc Đình Kiên.
Vệ sĩ bên cạnh rất có tinh mắt, đi tới nói: “Mợ chủ, cậu chủ ở thư phòng.”
Hạ Diệp Chi nghe thế, lập tức đi thư phòng của Mạc Đình Kiên.
Thoạt nhìn anh ta cũng là vừa về, còn chưa kịp cởi áo khoác trên người ra, đang giơ tay lật từng cuốn từng cuốn sách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta quay đầu, thấy Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhẹ cong môi, vờ như đang cười lại vừa không như thế.
“Cô về rồi.”
Anh ta nói xong, lại quay đầu về giá sách, tiếp tục tìm.
Hạ Diệp Chi đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên, cầm chặt cánh tay anh ta, kéo anh ta đối mặt với mình.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, nói từng chữ từng câu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Hạ Thị đắc tội anh chỗ nào?”
Mạc Đình Kiên thu cánh tay về, thò tay bao lấy bàn tay của cô: “Lạnh thế?”
Anh ta nắm lấy đôi tay của Hạ Diệp Chi bỏ vào trong lòng bàn tay mình, bao lại.
Bàn tay của anh ta dày rộng mà ấm áp, ấm tới nỗi làm cho cô không hề có ý rút tay về.
Người đàn ông như Mạc Đình Kiên, khi thái độ đã buông xuống, dùng ngôn ngữ dịu dàng để làm một người phụ nữ rung động, thật quá dễ dàng.
Hạ Diệp Chi hơi giật mình, lập tức tỉnh táo lại, cô rút tay mình ra, lặp lại câu hỏi trước đó một lần nữa: “Hạ Thị đắc tội anh chỗ nào?”
“Đây là cô đang hưng sư vấn tội** ư?” Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào đôi tay trống không của mình hai giây, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên lạnh lùng.
(**chỉ người tức giận tới cửa chất vấn.)
“Anh biết ý tôi hỏi là gì.”
Mạc Đình Kiên xoay người ngồi xuống ghế, thờ ơ mở miệng: “Để paparazzi đi nhà máy của Hạ Thị chụp ‘tấm màn đen’ đó, anh nghĩ là em không có tình cảm với Hạ Thị.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt nhìn anh ta, thậm chí ngay cả chuyện này anh ta cũng biết?
Dường như Mạc Đình Kiên rất vừa lòng với vẻ mặt này của cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô thật chăm chú, sóng ngầm đang phấp phỏng ở đấy, làm người ta khó thấy rõ cảm xúc bên trong.
Qua hồi lâu, cô mới nghe thấy tiếng nói hơi âm u của anh ta: “Chuyện của cô, chỉ cần tôi muốn, thì chẳng có chuyện nào mà tôi không biết cả.”
Ý của anh ta là, ở trước mặt anh, cô hoàn toàn bị nhìn thấu.
Cô làm chuyện gì anh ta cũng có thể biết được, dễ như chơi.
Anh ta lại đang uy hiếp cô.
“Thú vị chứ? Nhìn chằm chằm vào mỗi hành động của tôi khiến anh có cảm giác thành công ư?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi hơi gay gắt.
Cô cảm thấy có lẽ Mạc Đình Kiên thật là một kẻ điên! Bất cứ lúc nào cũng quan sát tới từng hành động, cử chỉ của cô, làm cô cảm thấy mình như một con thú cưng bị quan sát, nuôi dưỡng.
“Là tôi đang quan tâm cô” Đối với cảm xúc dữ dội của