Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Lập Nguyên quay đầu lại, hiền từ nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, con đến văn phòng của ba một chút nhé.”
“Vâng.”
Hạ Diệp Chi đại khái cũng đoán được Hạ Lập Nguyên tìm cô tới để làm gì rồi.
Vừa rồi trong cuộc họp, khi vị lãnh đạo kia đề nghị mời Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện cho nhãn hàng của công ty, mắt Hạ Lập Nguyên cũng sáng rỡ lên rồi.
Rất rõ ràng, Hạ Lập Nguyên rất có hứng thú với đề nghị này.
Hạ Diệp Chi vừa đi ra khỏi cửa phòng họp đã bị Hạ Hương Thảo chặn lại.
“Chị gái có chuyện gì sao?” mùi nước hoa trên người Hạ Hương Thảo quá nồng nặc, Hạ Diệp Chi ngửi không quen liền lùi lại nửa bước.
Tuy rằng vẻ mặt Hạ Diệp Chi không hề thay đổi nhưng Hạ Hương Thảo vẫn cực kì nhạy cảm mà cảm nhận được Hạ Diệp Chi ghét bỏ cô.
Trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta liền sầm xuống, đanh giọng nói: “Hạ Diệp Chi, cô đừng tưởng rằng cô có thể thuyết phục được Mạc Đình Kiên giúp đỡ công ty nhà họ Hạ vượt qua được khó khăn lần này, được ba coi trọng thì cô có thể đắc ý. Đừng có quên những chuyện này là ai cho cô!”
Thời gian gần đây cô ở trong công ty không hề có cảm giác tồn tại nào.
Đám nhân viên đó đều chạy đi nịnh nọt Hạ Diệp Chi. Hạ Lập Nguyên cũng có ý định lơ cô đi, khiến cho giám đốc bộ phận dự án như cô trở thành một người dư thừa ăn bám.
Chuyện này khiến cô có cảm giác cực kì nguy hiểm.
“Chị cho sao?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, chậm rãi nói: “Hôn ước năm đó với nhà họ Mạc là do ông nội quyết định, mà sinh mạng của tôi là được ba mẹ ban cho. Tôi có được như ngày hôm nay đều phải cảm ơn bọn họ. Bởi vậy ấy hả, tôi nhất định sẽ nhớ thật kỹ, là ai đã ban cho tôi những thứ này.”
“Hạ Diệp Chi!” Hạ Hương Thảo bị cô nói đến tức điên, mặt mũi cũng trở nên nhăn nhó.
Từ bé đến lớn Hạ Diệp Chi đều chỉ là một thứ đồ đi kèm của cô mà thôi.
Ban đầu khi cô nói với Tiêu Thanh Hà gả Hạ Diệp Chi tới nhà họ Mạc là vì cô nghĩ Hạ Diệp Chi sẽ bị tên quái vật Mạc Đình Kiên kia vui đùa tới chết.
Cô không hề nghĩ tới sẽ có một ngày Hạ Diệp Chi có thể cưỡi lên đầu cô như thế này.
Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng không công bằng.
Một đứa con gái vừa xấu vừa quê mùa như vậy mà bây giờ lại leo lên trên đầu cô mà chiếm hết nổi bật.
Cục tức này cô không nhịn được. Hạ Diệp Chi nhất định phải chết.
“Dạo này có vẻ chị rất nóng nảy đấy nhỉ. Về nhà phải nói với mẹ hầm cho chị chút canh bổ hạ hỏa đi.” Hạ Diệp Chi nói xong hơi đầy cô ta sang một bên: “Ba còn đang đợi tôi trong văn phòng nữa đó. Tôi đi trước nhé!”
Hạ Hương Thảo uất ức nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, khóe môi bị cắn đến mức chảy máu cũng không phát hiện ra.
Trong văn phòng của Hạ Lập Nguyên.
“Ba tìm con có chuyện gì thế?” Tuy đã đoán được ý nghĩ của ông ta nhưng Hạ Diệp Chi vẫn tỏ ra vẻ không biết gì hết.
Hạ Lập Nguyên trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Diệp Chi, lần này công ty có thể vượt qua khó khăn cũng là nhờ có sự giúp sức của con. Ba rất cảm ơn con.”
“Ba đã nói rồi mà, con cũng mang họ Hạ, đều là người một nhà cả. Đây đều là chuyện con nên làm, nói gì tới cảm ơn chứ.” Hạ Diệp Chi hạ mắt xuống che đi tia nhìn lạnh lẽo trong mắt.
Hạ Lập Nguyên cũng không phải là người ngốc. Ông biết rõ trước kia đã đối xử không tốt với Hạ Diệp Chi nên sợ rằng trong lòng cô hận ông, không dám quá lỗ mãng.
Nhưng tính cách của một người là được dưỡng thành từ khi còn nhỏ. Tuy rằng ông ít khi quan tâm tới Hạ Diệp Chi nhưng từ thái độ của cô với Tiêu Thanh Hà là biết, cô cũng là một người dễ mềm lòng.
Nhưng tiếc rằng ông lại quên mất, trái tim của một người cũng làm bằng thịt, người có dễ mềm lòng đến đâu đi nữa một khi bị ép tới đường cùng thì trái tim cũng sẽ trở nên sắt đá vô tình.
Hạ Diệp Chi nói những lời này cực kì chân thành. Hạ Lập Nguyên nghe xong vẻ mặt cũng được an ủi phần nào: “Diệp Chi từ sau khi gả đi thì ngày càng hiểu chuyện rồi. Vừa rồi trong cuộc họp, con thấy đề nghị của bọn họ thế nào?”
Cuối cùng cũng vào đề rồi đây.
“Con cảm thấy đề nghị này