Hạ Diệp Chi giật mình, vội vàng từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh cả nhưng thật sự không cần đâu, bây giờ tôi phải đi làm, nếu không thì đến muộn mất.”
Cô nói xong lại nói một tiếng tạm biệt với Hứa Quân rồi mở cửa xe, vội vã xuống xe rời đi.
Trần Tuấn Tú nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Hạ Diệp Chi qua cửa kính xe, ý cười trong mắt dần nhạt đi.
Anh ta biết gần đây Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đang có mâu thuẫn, bởi vì chuyện Mạc Đình Kiên lừa cô ấy.
Nhưng mà lúc nãy cô ấy cũng gọi anh là “anh cả” như Mạc Đình Kiên để kéo giãn khoảng cách với anh ta.
…
Hạ Diệp Chi vào Hạ Thị, trong lòng vẫn còn hơi nghi hoặc.
Sao Trần Tuấn Tú lại nói với cô lời kỳ lạ như vậy?
Trước đó ánh mắt anh ta nhìn cô cũng giống như đang nhìn một người khác xuyên thấu qua cô vậy.
Hạ Diệp Chi nghĩ hơi tập trung nên cũng không chú ý tới Hạ Hương Thảo từ phía đối diện đi qua.
Cho đến khi cô ta lên tiếng mới thu hút sự chú ý của Hạ Diệp Chi.
“Hạ Diệp Chi, nhiệm vụ ba giao cho cô, cô làm thế nào rồi?”
Hạ Hương Thảo vẫn luôn có dáng vẻ cao ngạo đó khi ở trước mặt cô, cằm hất lên rất cao, không lúc nào là không muốn đè đầu Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến lời Trần Tuấn Tú từng nói trước đó, trong cặp mắt đang nheo lại lóe lên một thâm sâu: “Chẳng thế nào cả, nếu như cô thích thì tự cô đi xin lệnh của ba, nhiệm vụ này giao cho cô đi làm.”
Đây căn bản chính là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, còn là bị Hạ Lập Nguyên cưỡng ép giao cho Hạ Diệp Chi nữa.
Hiếm khi Hạ Hương Thảo không nổi cáu, ngược lại còn vén tóc của mình, trong giọng nói có vẻ tự tin: “Tôi đi thì tôi đi, đừng tưởng việc cô không làm được thì người khác không làm được.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy câu nói này cũng rất thích hợp với Hạ Hương Thảo.
“Ồ, vậy thì chúc cô may mắn.” Hạ Diệp Chi nói với giọng điệu chẳng thèm quan tâm, ngay lập tức đã chọc giận Hạ Hương Thảo.
Nhưng mà Hạ Diệp Chi đã không cho Hạ Hương Thảo cơ hội tức giận, cô lập tức nhấc chân bỏ đi.
…
Sau khi Hạ Hương Thảo tiếp nhận nhiệm vụ thuyết phục Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn sản phẩm cho Hạ Thị thì cơ bản là không có lộ diện ở công ty.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng để tâm gì nhiều.
Đối với câu nói Trần Tuấn Tú nói với cô hôm đó, tuy trong lòng cô vẫn có nghi hoặc nhưng cũng không để tâm.
Cô biết rất rõ, cô sẽ không nghĩ Trần Tuấn Tú lại nảy sinh tình cảm mờ ám gì với cô chỉ trong mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi như vậy.
Trong giới giải trí những nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng yêu mến Trần Tuấn Tú nhiều không kể hết.
Hạ Diệp Chi nghĩ so với họ thì quả thực là mình bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hôm nay Hạ Diệp Chi vừa đến công ty thì bị Hạ Lập Nguyên gọi đến phòng làm việc.
Hạ Lập Nguyên có vẻ vui mừng: “Diệp Chi, con qua đây, bố có chuyện nói với con.”
“Bố có chuyện gì vậy?” Hạ Diệp Chi nhất thời không đoán được có chuyện gì có thể khiến Hạ Lập Nguyên vui như vậy.
“Về chuyện để Trần Tuấn Tú làm người phát ngôn sản phẩm cho công ty chúng ta, chị gái con đã đàm phán xong rồi, gần đây chị con đã mệt lắm rồi, cho nên bố quyết định những việc sau đó đều giao cho con làm.”
Hạ Lập Nguyên khó giấu được sự vui vẻ: “Con làm việc thì bố yên tâm!”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, nghĩ đây quả thực là chuyện không thể nào: “Trần Tuấn Tú đồng ý sẽ làm người phát ngôn sản phẩm cho công ty chúng ta?”
Ngoài việc Trần Tuấn Túchủ động hỏi cô có cần giúp đỡ hay không ra, với địa vị của Trần Tuấn Tú trong giới giải trí, cho dù anh ta thật sự muốn phát ngôn giúp Hạ Thị thì người quản lý và công ty của anh ta cũng sẽ không đồng ý.
Càng huống chi công ty ký hợp đồng với anh ta là truyền thông Thịnh Hải.
Cố Tri Dân là ông chủ của truyền thông Thịnh Hải, anh ta không thể nào để người cấp dưới giúp Trần Tuấn Tú nhận công việc phát ngôn mất hình tượng này được.
“Đúng, đây đều là công lao của chị gái con, con nhất định