Mục đích của Mạc Đình Kiên là muốn đẩy Hạ Thị đến bên vực sâu, cho đến khi Hạ Lập Nguyên không thể chống đỡ được nữa, phải mời nhà họ Hạ về nước.
Năm đó nhà họ Hạ vội vã ra nước ngoài dưỡng lão, cho đến bây giờ đã là mười một năm.
Mười một năm trước, Nhà họ Hạ chưa từng về nước.
Dù cho là muốn một nhà đoàn viên, cũng là Hạ Lập Nguyên dẫn cả nhà ra nước ngoài thăm nhà họ Hạ, nhưng mà Hạ Diệp Chi thì không có được ông ta dắt đi ra nước ngoài.
Chuyện của Trần Tuấn Tú lần này, Hạ Diệp Chi đoán có thể có liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Dù sao Thịnh Đinh không có khả năng thực sự làm Trần Tuấn Tú nhận làm người phát ngôn cho Hạ Thị, mà tình cảm giữa Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên thì không cạn.
Giả sử cho liên quan đến Mạc Đình Kiên đi, vậy tại sao anh lại trăm phương ngàn kế muốn ép nhà họ Hạ về nước?
Hạ Diệp Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ: “Nếu như việc đính hôn giữa Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên có liên quan đến vụ án bắt cóc lúc đó, như thế, có phải có thể giả thuyết như vậy, sở dĩ Mạc Đình Kiên luôn muốn ép ông nội tớ về nước, bởi vì ông nội tớ có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó!”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Nhưng nếu như ông nội cậu có liên quan đến vụ án bắt cóc mẹ của Mạc Đình Kiên, vì sao nhà họ Mạc có thể để ông ấy ra nước ngoài dưỡng lão, còn tiếp tục quan hệ thông gia giữa hai nhà?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Thẩm Lệ nói rất có lý.
Nhà họ Mạc làm một loạt chuyện này, có cảm giác giống như đang lấy lòng nhà họ Hạ…
Trong đầu Hạ Diệp Chi có tia sáng lóe lên, nhíu mày nói: “Thân thể của ông nội tớ rất tốt, ông ấy không cần phải ra nước ngoài dưỡng lão mười mấy năm, nhất định có chuyện gì đó làm ông ấy không thể không ra nước ngoài, mà việc đính hôn của Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên có chút kỳ lạ, hai chuyện này mà gộp chung lại thì…”
Dừng một chút, Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Tớ không tin trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến như vậy, tớ đoán rằng, ông nội tớ nhất định đã biết bí mật không thể cho ai biết của nhà họ Mạc, nên đã dùng cái này để đạt được thỏa thuận làm thông gia với nhà họ Mạc, nhưng người nhà họ Mạc rất cẩn thận, làm cho ông nội tớ nhất định phải ra nước ngoài, đồng thời không được phép trở về.”
Cô nói xong, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Lệ nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy chính mình đã suy nghĩ nhiều: “Cậu nghĩ tớ đoán sai?”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Không, tớ nghĩ cậu nói có lý. Hơn nữa, ba tớ năm đó cũng tiếp xúc một ít với vụ án kia, ông nội cậu quả thực có liên quan đến vụ án đó, nhưng mà không có chịu ảnh hưởng gì…”
…
Buổi tối.
Hạ Diệp Chi một bên mở vòi nước, một bên cầm điện thoại đọc các bài viết trên mạng thảo luận về việc Trần Tuấn Tú bị uy hiếp.
“Chị Chi Chi!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Mạc Gia Thành.
Giọng nói của cậu ta từ xa đến gần: “Chị Chi Chi, chị đang nấu cơm à!”
Hạ Diệp Chi buông điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Mạc Gia Thành chạy qua bên này.
Mạc Gia Thành chạy vào, mở nắp nồi: “Chị đang nấu món gì vậy, thơm quá!”
“Thịt kho tàu.” Hạ Diệp Chi vỗ nhẹ trên tay cậu ta một cái: “Còn chưa xong, đi ra ngoài chờ.”
“Được.” Mạc Gia Thành cười hì hì rút tay về, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Lúc ăn cơm, Mạc Đình Kiên vẫn chưa trở về.
Hạ Diệp Chi nhìn chỗ Mạc Đình Kiên thường hay ngồi, có chút hơi ngẩn người.
Mạc Gia Thành gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, ăn đến nỗi miệng dính đầu dầu mỡ, nói chuyện không rõ ràng: “Chị nhớ anh họ thì gọi điện cho anh ấy nha.”
“Ai nhớ anh ta.” Hạ Diệp Chi gắp một miếng thịt cho cậu ta: “Em lo ăn đi.”
“A.” Mạc Gia Thành rõ ràng không tin lời nói của cô.
Hai người ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên vẫn chưa trở về.
Hạ Diệp Chi trở về phòng tắm rửa xong, ngồi trên giường