Mạc Đình Kiên vắt tay, nhìn anh ta, không nói lời nào.
Cố Tri Dân luôn muốn kết bạn giao lưu với tất cả hạng người, trong rượu có chất gì hay không, anh ta biết rất rõ.
Vì vậy, ly rượu tối hôm qua là anh ta cố ý để cho Mạc Đình Kiên uống.
Mặc dù độ cảnh giác của Mạc Đình Kiên cao, nhưng anh lại không có chút đề phòng gì đối với Cố Tri Dân, vì thế mới bị trúng bẫy.
Cố Tri Dân bị anh nhìn đến mức phải sợ sệt: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi biết ly rượu đó có vấn đề…”
“Tôi sẽ tìm cậu tính sổ sau.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng ngắt lời, quay người đi về phòng.
Cố Tri Dân nghe nói, cảm thấy cổ họng hơi lạnh, đã làm việc tốt mà còn bị xử lý?
Anh ta bây giờ chạy, không biết có kịp không.
Mạc Đình Kiên đi đến bên cửa, nhận thấy cửa không đóng chặt, vẫn lộ ra một tia nhỏ.
Trước đó, khi anh ra ngoài đã đóng chặt cửa, vẫn nghe thấy tiếng khóa cửa.
Đẩy cửa bước vào, anh cúi đầu, liền nhìn thấy một chiếc dép ở mép cửa.
Nghe trộm cũng không biết cách che giấu?
Mạc Đình Kiên nhặt chiếc dép đó lên, cầm tới cạnh mép giường, đặt bên cạnh chiếc dép còn lại ở đó để thành một đôi, rồi quay người đến tủ quần áo lấy bộ đồ tắm bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại, Hạ Diệp Chi mới thò đầu từ trong chăn ra.
Trong phòng tắm có âm thanh nước chảy, Hạ Diệp Chi mới rũ người bước ra khỏi giường, lấy quần áo ở dưới đất nhặt lên mặc, rồi vơ lấy đôi dép, bước nhẹ nhàng ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa, cô mới đi dép, đi như chạy vậy.
……
Hạ Diệp Chi bước ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, nhưng Cố Tri Dân lại tỏ ra không bình tĩnh, anh ta lúc thì lắc đầu, lúc lại lắc tay, như đang oán trách Phó Đình Tây điều gì đó.
Cô nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân vừa nãy ở trong phòng.
Thẩm Lệ không để ý gì đến Cố Tri Dân, khẳng định là có nguyên nhân gì đó rồi.
Nếu như cô là Thẩm Lệ, cô cũng không muốn để ý gì đến Cố Tri Dân.
Tính cách Mạc Đình Kiên tuy có mưa nắng thất thường, nhưng ít nhất vẫn còn hơn Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi rón rén bước tới, đúng lúc đó nghe thấy Cố Tri Dân nói: “Nhất định là kiếp trước tôi đã nợ Đại thiếu gia Mạc rồi, vì vậy kiếp này mới đến trả nợ, rõ ràng cậu ta mới là ông chủ lớn của Truyền thông Thịnh Hải, nhưng một khi có chuyện là anh ta liền vung tay để chuyện công ty cho tôi lo liệu, nhưng tôi lại không thể phản kháng, nói việc tối hôm qua đi, tất cả đều là ý tốt của tôi, trong lòng cậu ấy không nghĩ chút gì đến việc này sao? Tôi…”
Anh ta nói được một nửa, nhìn thấy Phó Đình Tây đang nhìn về phía sau mình: “Anh nhìn cái gì?”
Cố Tri Dân nhìn thấy ánh mắt của Phó Đình Tây, liền quay người nhìn xem sau người mình có gì, khi mà anh ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi, anh ta giật mình đến mức thốt ra một cậu thô: “Cô…sao cô lại ở đây?”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng có chút giống Mạc Đình Kiên: “Tôi đi ngang qua thôi, anh nói chuyện tiếp đi.” Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Cố Tri Dân sao dám kể tiếp, anh ta có thể nói cho Mạc Đình Kiên hay Phó Đình Tây là tối qua anh ta đã gọi Hạ Diệp Chi đến là để giúp Mạc Đình Kiên.
Nhưng, nhìn sắc mặt của Hạ Diệp Chi khi đó, anh ta lại không dám nói những điều đó.
“Không…không có gì để kể đâu, tôi chỉ là…” Cố Tri Dân bị Hạ Diệp Chi nhìn bằng ánh mắt đó, cảm thấy cả người như có chỗ nào đó làm sao sao ấy.
Đúng là gặp ma, lần trước nhìn thấy Hạ Diệp Chi còn cảm thấy chắc cô là người không nóng tính.
Nhưng bây giờ, anh ta bị ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn như vậy, cảm thấy như thấy có hình ảnh của Mạc Đình Kiên trong người cô, điều này mới khiến trong lòng anh ta cảm thấy lo sợ.
“Ông chủ lớn của Thịnh Hải? Mạc Đình Kiên?” Hạ Diệp Chi nheo lông mày: “Vì thế, lần trước công ty Truyền thông Thịnh Hải gửi cho tôi thư mời phỏng vấn, cũng