Lúc ăn cơm trưa, Hạ Diệp Chi vừa bước ra cao ốc Hạ thị, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng dựa vào xe cách đấy không xa.
Anh mặc một bộ vest màu đen phẳng phiu, áo sơ mi phía trong không có thắt cà vạt, hai nút chỗ cổ áo được cởi ra, cả người hiện rõ vẻ phóng túng.
Hạ Diệp Chi dừng bước theo bản năng.
Mạc Đình Kiên đã nhìn về phía cô, anh chỉnh lại thân thể đứng đắn chút, không làm động tác dư thừa nào, cũng chẳng mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú về phía cô thôi.
Ý của anh ta là bảo cô nhanh lên một chút.
Môi cô hơi mấp máy, cũng hơi hất cằm lên, đi về phía anh ta.
Sau khi lại gần, cô vòng tay, giữa hai hàng lông mày có vẻ bừa bãi: “Ông chủ Mạc tìm tôi có chuyện gì?”
Mặc dù giọng nói của cô rất thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô đứng đối diện với anh ta sau khi “Mạc Gia Thành” trở về làm Mạc Đình Kiên.
Lúc đối mặt với anh ta, cô vẫn hay có chút sợ hãi, đó chính là sợ sệt – tính trời sinh của con người khi đối mặt với kẻ mạnh.
Mạc Đình Kiên nghe thế, hơi nhíu mày: “Em gọi tôi là gì?”
“Tổng giám đốc của truyền thông Thịnh Hải.” Trong mắt Diệp Chi có ý cười lạnh lùng: “Cảm ơn ngài lúc trước đã nể mặt, gửi thư phỏng vấn cho tôi.”
Đôi mắt anh ta hơi híp lại, vẻ mặt thản nhiên chẳng có cảm xúc rõ ràng nào, chỉ là tiếng nói hơi trầm xuống, lộ ra một chút không vui: “Ai nói với em?”
“Ai nói với tôi thì có liên quan gì?” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh xuống, nhíu mày: “Nếu lúc trước anh chọn giấu diếm, nên chấp nhận sẽ có một ngày bị phát hiện.”
Mạc Đình Kiên nghe cô nói thế cũng không có dấu hiệu tức giận, thong dong nói: “Cho nên? Em muốn thế nào?”
Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của anh ta làm cho Hạ Diệp Chi nghẹn họng, không nói nên lời.
Cô có thể thế nào?
Cho dù Mạc Đình Kiên giấu diếm lừa gạt thì cô cũng chả thể làm gì anh ta.
Nhưng mà, trong lòng cô cứ có một vách tường cản trở, không cách nào giả vờ như không có chuyện gì mà ở chung với anh ta được.
Chuyện tối qua có lẽ do cô hơi kích động, nhưng cô cũng không hối hận.
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, xoay người rời đi.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô mấy giây, hờ hững đi theo.
Hai người, một trước một sau, bước vào hiệu ăn.
Diệp Chi ngồi xuống, anh ta cũng ngồi xuống theo.
Cô tức giận nói: “Anh đi theo tới đây làm gì?”
Trong mắt anh lộ ra chút nghiêm túc: “Em còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, em muốn làm gì tôi?”
“Tôi có thể làm gì anh?”
“Em muốn sao cũng được.”
Hạ Diệp Chi sắp bị anh ta quấn cho choáng váng, tuổi của hai người cộng lại cũng khoảng năm mươi, lại ở đây vòng tới vòng lui như hai đứa con nít.
“Tôi muốn anh cách tôi xa một chút.” Bây giờ cô cứ thấy anh ta là phiền.
Giờ phút này, ngồi trước mặt anh ta, cô thấy bản thân thật ngu xuẩn.
Từ đầu tới cuối, tất cả của cô đều bị anh ta nắm giữ trong lòng bàn tay.
Mỗi cử chỉ, hành động, tất cả của cô, Mạc Đình Kiên đều rõ như lòng bàn tay.
Mà chuyện của Mạc Đình Kiên, cô hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Lúc trước, khi anh ta còn là “Mạc Gia Thành”, dù trong lòng cô có chút rung động, nhưng bởi vì quan hệ của hai người là chị dâu và em chồng, có thể sống bình thản.
Nhưng sau khi anh ta trở về làm Mạc Đình Kiên, những rung động trong lòng mọc rễ nảy mầm, mọc ra cành lá um tùm, sau khi quan hệ của hai người trở nên quang minh chính đại, cô liền bắt đầu muốn quan hệ của hai người trở nên cân bằng.
“Ồ.” Mạc Đình Kiên thản nhiên đáp một tiếng, nói: “Chuyện này anh không làm được.”
“Anh…”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát, thử hỏi: “Tại sao anh cần phải ép ông nội tôi về nước?”
Mạc Đình Kiên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy và âm u.
Cô bị