Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu: “Chị biết rồi.”
Cô hít sâu một hơi mới nghe máy.
Mạc Đình Kiên mở miệng nói ra câu đầu tiên là: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này nghe giống như đang bảo cô không có việc gì thì không gọi điện thoại cho anh vậy.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát cũng thấy đúng.
Bình thường cô không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
“Không có chuyện gì.” Hạ Diệp Chi nói xong lại tính đổi chủ đề hỏi: “Anh đang bận công việc sao?”
Mạc Đình Kiên cũng không phải là người dễ bị gạt như vậy, anh không tin Hạ Diệp Chi nói: “Không có chuyện gì mà em gọi điện thoại cho tôi à?”
Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại: “Ý của anh là tôi không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, Mạc Đình Kiên mới nói đầy ẩn ý: “Em gọi điện thoại tới điều tra sao?”
Trong giây lát Hạ Diệp Chi không kịp phản ứng: “Điều tra cái gì?”
Mạc Đình Kiên: “Không có gì. Khi không có việc gì em có thể gọi điện thoại cho tôi nhiều hơn.”
“Phụt…” Mạc Gia Thành ở bên cạnh nghe trộm hai người nói điện thoại liền không nhịn được mà phì cười.
Hạ Diệp Chi quay đầu trừng mắt với Mạc Gia Thành. Mặc dù ánh mắt cô chẳng có sức uy hiếp gì nhưng cậu vẫn hết sức phối hợp làm một động tác kéo khóa ở bên miệng.
Mạc Đình Kiên nghe được giọng của Mạc Gia Thành: “Cô đang ở cùng với Tiểu Thành à?”
Hạ Diệp Chi hơi hoảng nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi nghỉ làm sớm nên tính đón Mạc Gia Thành cùng về.”
“Cô nghỉ làm sớm, Tiểu Thành cũng có thể nghỉ học sớm sao?”
Hình như là không thể…
Mạc Gia Thành ghét bỏ nhìn Hạ Diệp Chi, vẻ mặt thản nhiên đến nói dối trước điện thoại: “Tiết cuối của bọn em là tiết thể dục, không học cũng không sao cả.”
May là Mạc Đình Kiên không hỏi thêm nữa: “Tôi sẽ bảo Thời Dũng đi đón bọn em về nhà.”
“Không cần đâu. Bọn tôi sẽ tự đón xe tới đó.” Khi Hạ Diệp Chi kịp phản ứng thì lời này đã nói ra khỏi miệng rồi.
Ý của Mạc Đình Kiên rõ ràng là bảo Thời Dũng tới đón cô và Mạc Gia Thành về nhà, mà ý của cô lại muốn đi Thịnh Hải tìm anh.
Mạc Đình Kiên chợt dừng lại một lát sau đó nói với giọng điệu không cho phép người khác được phản đối: “Cứ để cậu ta tới đón đi.”
…
Thời Dũng nhanh chóng lái xe qua đón.
Anh ta lái xe vào bãi đỗ xe và quét thẻ dẫn theo Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành vào thang máy riêng của tổng giám đốc.
Trước đây Hạ Diệp Chi đi làm ở bên ngoài đều là công ty nhỏ, cũng không có loại thang máy riêng này. Bởi vì tòa nhà văn phòng của Hạ thị được xây dựng từ rất sớm nên cũng không có thang máy riêng.
Lần đầu tiên đi loại thang máy này, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
“Cậu chủ, mấy người mợ chủ tới rồi.”
Thời Dũng dẫn hai người bọn họ đến cửa văn phòng của Mạc Đình Kiên liền rời đi.
Hạ Diệp Chi đẩy cửa đi vào trong, thấy Mạc Đình Kiên ngồi ở sau bàn làm việc.
Anh đóng tập tài liệu trong tay lại và chuẩn bị đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Diệp Chi, khóe miệng anh hơi cong lên nhưng không dễ nhận ra: “Tới rồi à!”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi trả lời có chút không tự nhiên, sau đó tự mình đi tới ghế sô pha bên cạnh và ngồi xuống.
Ngược lại, Mạc Gia Thành cảm giác văn phòng của anh mới lạ nên hết nhìn đây lại sờ kia.
Mạc Đình Kiên đi tới phía sau Hạ Diệp Chi, hai tay chống ở trên lưng ghế sô pha và cúi người nghiêng đầu nhìn mặt cô, hỏi: “Muốn uống gì không?”
“Không muốn uống gì cả! Bao giờ thì anh làm xong?”
Mạc Đình Kiên giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Sắp rồi.”
Vốn còn có một cuộc họp nhưng nếu Hạ Diệp Chi vội về thì anh có thể hoãn lại.
Đúng lúc này, thư ký tới gõ cửa: “Tổng giám đốc, tôi đã sửa xong tài liệu cho cuộc họp lúc bốn rưỡi rồi.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn phải họp à?”
Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn thấy trong mắt cô đều là ảnh ngược của mình.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên không khỏi dịu xuống: “Không phải là cuộc họp quá quan trọng.”
Hạ Diệp Chi cũng cảm giác được giọng nói của anh có phần dịu dàng không giống với mọi khi, trái tim rất kém cỏi của cô lại không nhịn được mà đập mạnh vài cái. Cô dịch người sang bên cạnh: “Anh có việc thì cứ