Mộc Tương Tương thấy mặt “Mộ Gia Thần” tối sầm lại, cả người đều toát lên sự u ám đáng sợ, tay thì máu me be bét, cô sợ đến trợn trừng hai mắt, nói: “Anh…”. Cô có bỏ thứ gì kỳ lạ vào đồ ăn đâu, sao anh ta lại chạy ra đây tự ngược mình thế? Mộ Đình Hy không để ý đến cô, đang định nhấc chân bước đi thì điện thoại vang lên. Anh liếc mắt nhìn dãy số lạ trên đó sau đó thẳng tay cúp máy. Sau đó mới ngẩng lên nhìn Mộc Tương Tương rồi nói: “Vào nhà đi”. Giọng của anh vừa trầm vừa lạnh, có vẻ đang rất bực dọc. Mộc Tương Tương rất nhạy cảm, nhận ra được bây giờ “Mộ Gia Thần” có chút đáng sợ. Cô lặng lẽ lùi vào trong nhà, tay nắm lấy chốt cửa, do dự không biết mình có nên nhốt anh ta bên ngoài không. Mộ Đình Hy không để ý đến vẻ bất thường của cô, vì điện thoại anh lại reo lên. Lần này không phải số lạ, mà là cái tên “Thời Dạ”. Anh bắt may ngay lập tức, cũng không có ý né tránh Mộc Tương Tương mà nói ngay: “Ông ta tìm tôi có việc gì không?”. Thời Dạ ở đầu dây bên kia nói rất ngắn gọn: “Bảo anh đưa vợ về ăn cơm, tối nay”. Mộ Đình Hy cười lạnh nói: “Hừ! Sau này ông ta gọi thì anh cứ mặc kệ đi”. Thời Dạ đáp rất đương nhiên: “Vâng, dù sao thì ông ta cũng đâu trả lương cho tôi”. Sau khi cúp máy, Mộ Đình Hy ngẩng đầu lên nhìn Mộc Tương Tương vẫn còn đứng ở cửa nhà. “Nghe lén tôi gọi điện thoại à?”. Mộc Tương Tương vội đáp: “Không”. Cô cảm thấy tốt nhất không nên chọc vào “Mộ Gia Thần” lúc này. “Thế còn không mau vào đi?”, nói xong, Mộ Đình Hy
đi trước một bước, nhìn cô với dáng vẻ kiêu căng, nói một cách mờ ám: “Hay cô nghĩ kỹ rồi, muốn bỏ anh họ tôi để đi theo tôi?”. Mộc Tương Tương nghe anh ta nói thế thì không chút do dự xoay người vào nhà, đóng sầm cửa lại. Mộ Đình Hy nhìn cánh cửa đóng sập lại một cách vô tình, ánh mắt vẫn không có chút cảm xúc nào. Mấy ngày này anh sẽ ở lại đây, nhưng cũng chỉ để tìm xem cái người anh đuổi theo hôm đó có ở đây không thôi. Nếu người đó không ở đây thì anh cũng không cần phải bám lấy Mộc Tương Tương nữa. Cô vợ mới này của anh có chút thông minh, cũng lương thiện. Trước mắt cô ta sẽ không làm chuyện gì bất lợi với anh, nên tạm thời anh sẽ mặc kệ cô ta. …… Ra đến đầu ngõ, Mộ Đình Hy vừa nhìn đã thấy Thời Dạ. Thời Dạ thấy anh thì bước nhanh lại gần, trên gương mặt cương nghị có vài phần lo lắng rất khó nhận ra. Anh ta hỏi: “Cậu chủ, cơ thể anh thế nào rồi?”. Mộ Đình Hy phẩy tay, đẩy cánh tay Thời Dạ đang đưa ra đỡ anh, nói: “Không sao”. Thời Dạ mở cửa xe cho anh, anh ngồi vào xe, ngửa đầu tựa vào ghế, giọng bình thản không chút cảm xúc: “Thời Dạ, mấy ngày nay là ông ta gọi cho tôi à?” Thời Dạ biết Mộ Đình Hy đang nói đến ai, gật đầu nói: “Ông Mộ nói anh đã chặn số ông ấy, ông ấy dùng số khác để gọi thì anh không nghe, nên chỉ đành gọi cho tôi”. “Ừ”, dù sao thì cũng không phải lần đầu. “Ban nãy trước khi anh đến, ông Mộ lại gọi nói, nếu anh không đưa cô chủ về ăn bữa cơm thì ông ấy sẽ đích thân gọi cho cô chủ”. Ông bố tốt của anh định gọi điện cho Mộc Tương Tương, gọi cô ấy về nhà họ Mộ dùng bữa? Thời Dạ đợi mãi mới nghe được Mộ Đình Hy đáp lại: “Tuỳ ông ta”. …… Mộc Tương Tương quay về phòng ăn nốt cơm, đang chuẩn bị đi rửa bát thì chuông điện thoại vang lên. Có một số máy lạ gọi đến. Chuông reo mãi không ngừng, chắc không phải là gọi làm phiền. “Xin chào, tôi là Mộc Tương Tương”. “Tôi là Mộ Kình Phong, bố của Mộ Đình Hy”.