Cả ngày, Hạ Diệp Chi không thấy Hạ Lập Nguyên ở công ty.
Hạ Diệp Chi hỏi một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với mình: “Hôm nay chủ tịch không đến công ty sao?”
Đồng nghiệp đó nhìn xung quanh một vòng, thần bí nói: “Nghe nói chủ tịch ra nước ngoài rồi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống. Vào lúc quan trọng này, Hạ Lập Nguyên đột nhiên ra nước ngoài làm gì?
Đột nhiên, cô nhớ tới những lời mình nói với Hạ Lập Nguyên trước đây.
Lẽ nào, Hạ Lập Nguyên ra nước ngoài để mời Ông cụ Hạ trở về?
Trước đây cô nói những lời này với Hạ Lập Nguyên, cũng coi là đoạn tuyệt.
Mặc dù Hạ Lập Nguyên mặc dù không giỏi trong kinh doanh, nhưng khi dính dáng đến lợi ích, ông ta vẫn có thể rất rõ ràng.
Hạ Diệp Chi có chút say sưa nghĩ đến chuyện mẹ của Mạc Đình Kiên.
Vụ án bắt cóc năm đó, cuối cùng được xác định là vụ bắt cóc vơ vét tài sản, nhưng sau cùng vì chọc giận bọn cướp, cho nên dẫn đến bọn cướp giết con tin.
Thế nhưng, mẹ Mạc Đình Kiên cũng không đơn giản là bị giết, mà là bị những người đó làm nhục cho đến chết.
Nếu như bọn họ chỉ muốn tiền, nếu như nhà họ Mạc thực sự muốn cứu mẹ Mạc Đình Kiên, sao có thể khiến sự việc phát triển đến bước đó.
Như vậy, chuyện này có hai khả năng.
Thứ nhất, có lẽ ngay từ đầu mục đích những người đó là muốn đưa mẹ Mạc Đình Kiên vào chỗ chết.
Thứ hai, nhà họ Mạc có người không muốn cứu mẹ Mạc Đình Kiên, muốn để cho bà ấy chết!
Vụ bắt cóc năm đó đã từng chấn động một thời, báo chí viết là mất vài ngày mới tìm được Mạc Đình Kiên và mẹ anh, nhưng nếu quả thực bọn cướp chỉ muốn tiền, thì cần phải chủ động liên lạc với bọn họ, làm sao đến mức mất vài ngày mới tìm được.
Tất cả chi tiết và phán quyết kết quả, căn bản đều chưa từng cân nhắc qua.
Cô có thể nghĩ tới vấn đề này, người khác nhất định cũng có thể nghĩ đến, Mạc Đình Kiên càng có thể nghĩ đến.
Phần lớn thời gian, mọi người gặp phải chuyện không liên quan gì đến mình, cho dù có nghi ngờ và không hiểu cũng chỉ muốn suy nghĩ một chút rồi quên mất, dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến mình.
Còn Mạc Đình Kiên không giống vậy, là mẹ của anh, ngay trước mắt anh, bị một đám đàn ông làm nhục…
Anh những năm gần đây, nhất định đã sống giữa sự thù hận và tự trách.
Cho nên, trên người anh mới có hơi thở u ám như vậy.
Cho nên, anh mới không lộ diện trước mặt người khác.
Cho nên, lần đó lúc cô bị hai người đàn ông trói lại, Mạc Đình Kiên đi cứu cô mới có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Anh liên tục ép Ông cụ Hạ phải trở về nước, có phải là, Ông cụ Hạ và vụ bắt cóc năm đó cũng có liên quan?
“A!”
Hạ Diệp Chi kinh hãi tài liệu trong tay đều rơi xuống đất, mới phục hồi lại tinh thần.
Hình như cô biết Mạc Đình Kiên muốn làm chuyện gì rồi.
…
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên, hẹn anh cùng ăn cơm trưa.
Lần đầu tiên Mạc Đình Kiên lại từ chối.
Trái lại Mạc Gia Thành gửi tin cho cô: “Chị Diệp Chi , buổi trưa chị ăn gì?”
“Vẫn chưa ăn, còn em?”
Mạc Gia Thành gửi cho cô một biểu cảm “vừa đúng lúc”: “Thật trùng hợp, em cũng chưa ăn.”
Hạ Diệp Chi bật cười, cô tất nhiên nhìn rõ trong đầu tên tiểu quỷ này có ý gì.
“Đúng lúc em đang tìm nhà hàng gọi món, vừa khéo chờ chị lái xe đến là có có thể ăn, để em gửi địa chỉ có chị.”
Hạ Diệp Chi chọn đồ ăn xong không bao lâu, thì Mạc Gia Thành đến.
Cậu ta cười hì hì ngồi xuống, cầm chiếc đũa ăn một miếng, liền cau mày nói: “Không ngon bằng chị Diệp Chi làm.”
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc cậu ta: “Bớt nịnh hót.”
Hai người ăn cơm xong đi ra nhà hàng, điện thoại Mạc Gia Thành đột nhiên vang lên.
Cậu ta dừng bước, nhìn tên trên trên điện thoại di động hơi sửng sốt: “Đào Binh?”
“Học sinh nam bị cậu đánh ngày hôm qua?” Hạ Diệp Chi tiến đến nhìn thoáng qua, có chút ấn tượng với cái tên này.
Mạc Gia Thành gật đầu: “Đúng, không biết đột nhiên cậu ta gọi cho em làm gì!”
Cậu