Cho dù Hạ Chính Tu đã rất nhiều năm không ở nhà họ Hạ, nhưng ông ấy vẫn rất có uy trong nhà.
Lúc ăn cơm, không ai dám nói nhiều một câu.
Gần ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên liền đứng dậy nói: “Chúng con còn có việc, đi trước.”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, không ngờ Mạc Đình Kiên nhanh như vậy đã muốn rời khỏi.
Hạ Chính Tu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Các con cứ đi trước.”
Rõ ràng Hạ Chính Tu và Mạc Đình Kiên nói chuyện với nhau chẳng có mấy câu, vậy mà không hiểu sao Hạ Diệp Chi lại cảm thấy, bọn họ dường như đã từng trò chuyện rất nhiều lần.
Mạc Đình Kiên đưa Hạ Diệp Chi vẫn còn ngơ ngác ra khỏi biệt thự nhà họ Hạ.
Ngồi trong xe, gương mặt Hạ Diệp Chi vẫn là dáng vẻ mơ mơ màng màng.
“Anh và ông nội tôi, giữa hai người có chuyện gì vậy?” Cô thật sự không hiểu nổi loại chiến tranh “im lặng thắng âm thanh” này giữa các cao thủ.
“Ông ta sẽ đến tìm anh.” Mạc Đình Kiên mím môi, nở một nụ cười lạnh lùng.
Hạ Chính Tu có đi tìm Mạc Đình Kiên hay không, Hạ Diệp Chi không biết, nhưng Hạ Chính Tu rất nhanh đã tìm đến Hạ Diệp Chi.
…
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Sáng sớm Hạ Diệp Chi đến công ty, chợt nghe người ta nói ông Chủ tịch đến thăm công ty.
Hạ Diệp Chi vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Hạ Hương Thảo.
Giọng điệu cô ta miễn cưỡng: “Ông nội kêu cô đến văn phòng.”
Cô ta nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Diệp Chi đến văn phòng Chủ tịch, phát hiện ra Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo đều ở đây.
Xem ra Hạ Chính Tu cũng không phải chỉ tìm một mình cô.
Chỉ là, sắc mặt Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo không được tốt lắm.
Sắc mặt Hạ Lập Nguyên rất kém, gương mặt lạnh lùng vừa nhìn là biết đang tức giận, xem ra là bị Hạ Chính Tu mắng.
Mà Hạ Hương Thảo cảm giác được Hạ Diệp Chi đang nhìn cô ta, cô ta liền lạnh lùng trừng mắt liếc Hạ Diệp Chi.
Hạ Chính Tu không thấy mờ ám giữa các cô, kêu Hạ Diệp Chi ngồi xuống: “Diệp Chi, ngồi đi.”
Điều này khiến trong lòng Hạ Diệp Chi càng khó hiểu.
Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo đều đang đứng, Hạ Chính Tu lại để một mình cô ngồi xuống?
“Kệ chúng nó, con ngồi đi, ông hỏi con chút chuyện.” Lúc ánh mắt Hạ Chính Tu rơi xuống người Hạ Lập Nguyên, hừ một tiếng: “Phá gia chi tử!”
*Phá gia chi tử: đứa con trai ăn chơi phá phách, tiêu xài hoang phí tiền của gia đình.
Ông cụ đã nói vậy, Hạ Diệp Chi đành phải ngồi xuống.
“Những năm nay nhà họ Hạ đã bạc đãi con rồi, chuyện chúng nó làm, ông cũng đã biết.” Hạ Chính Tu vừa mở miệng lại nói chuyện này.
Điều này khiến Hạ Diệp Chi không biết làm sao.
Cô không đoán nổi ý của ông cụ Hạ, chỉ có thể tiếp lời ông: “Không sao, đều là người một nhà, không có gì là bạc đãi ạ.”
Cô không biết Hạ Chính Tu nói vậy là có ý gì, nên cũng không nói thật lòng.
Hạ Chính Tu lắc đầu: “Lúc ông đi con vẫn còn nhỏ, vậy mà không ngờ rằng, trong ba đứa cháu, con là đứa thông minh nhất.”
Thông minh nhất…
Đáy lòng Hạ Diệp Chi đột nhiên run rẩy, hơi bất an.
Có phải Hạ Chính Tu đã biết cái gì?
“Anh cả và chị đều rất xuất sắc, con không sánh bằng họ.” Hạ Diệp Chi rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Hạ Chính Tu.
“Diệp Chi là một đứa trẻ khiêm tốn.” Hạ Chính Tu đột nhiên nở nụ cười, giơ tay lên phất phất, nói: “Lập Nguyên và Hương Thảo, đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Tuy Hạ Hương Thảo không phục, nhưng chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Lúc đi ngang qua, cô ta còn không quên hung hăng liếc Hạ Diệp Chi.
Ông nội lúc trước thích cô ta nhất, không chỉ lúc nãy mắng cô ta, mà bây giờ đối với con nhỏ xấu xí Hạ Diệp Chi kia còn lộ vẻ tươi cười.
…
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người Hạ Diệp Chi và Hạ Chính Tu, Hạ Chính Tu mới chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, nói: “Lúc trước không nhìn ra con là đứa nhỏ có can đảm như vậy, dám để cho đám chó săn đến nhà máy moi tin, trải qua nhiều tranh chấp như vậy lại vẫn có thể bình yên vô sự.”
*chó săn: các tay phóng viên chuyên săn tin tức.
Hạ