Từ ngày Mạc Đình Kiên đề cập với Hạ Diệp Chi về chuyện xin từ chức, Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút liền quyết định đi từ chức.
Cô chỉ làm một công việc bình thường ở Hạ Thị, chỉ cần đóng dấu văn bản tài liệu, rồi sửa lại tư liệu, nhưng không liên quan đến ngành nghề cô học, nếu cứ tiếp tục ở lại Hạ Thị, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Chuyện đã được quyết định, Hạ Diệp Chi cũng không hề chần chừ.
Rất nhanh, Hạ Diệp Chi đã viết xong đơn từ chức, vừa đến công ty liền trực tiếp giao cho Hạ Chính Tu.
Từ khi Hạ Chính Tu trở về, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều giao cho ông xử lý, quyết định lớn nhỏ trong công ty phải thông qua ông mới có thể thực hiện.
Cái này tương đương với việc, ở trong công ty này, Hạ Lập Nguyên đã không còn thực quyền.
Hạ Diệp Chi đẩy cửa đi vào thấy Hạ Chính Tu đang xử lý công việc, cô nhẹ nhàng đặt thư từ chức lên bàn làm việc của ông:”Ông nội.”
Hạ Chính Tu ngẩng đầu, nhìn thoáng thư từ chức, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Đây là ý gì?”
“Như ông thấy đấy, cháu muốn từ chức, xin Tổng giám đốc Hạ
.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn ông, sắc mặt và âm thanh cũng bình tĩnh như thế.
“Ngồi đi.” Hạ Chính Tu chỉ vào cái ghế đối diện bàn làn việc.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống.
Từ khi Hạ Chính Tu về nước, ông tiếp xúc với Hạ Diệp Chi không ít, nhưng đây là lần đầu tiên ông tỉ mỉ dò xét cô.
Lúc ông ra nước ngoài, Hạ Diệp Chi mới chỉ bảy tuổi, là một cô bé rất xinh xắn thành tích vô cùng tốt, lúc nhu mì gọi ông là ông nội thì vô cùng vui mừng.
Nhưng tư tưởng của ông có hơi bảo thủ, dù sao Tiêu Thanh Hà cũng là mẹ kế, cho nên trong lòng ông vẫn yêu thương hai anh em Hạ Hương Thảo nhiều hơn một chút, làm sao có thể để Hạ Diệp Chi vào trong mắt.
Những năm về sau, ngẫu nhiên nghe thấy mấy câu có liên quan đến Hạ Diệp Chi, ông càng phát hiện suy nghĩ của mình rất chính xác.
Tuy nhiên sau khi ông chính thức về nước nhìn thấy Hạ Diệp Chi, thì mới phát hiện tất cả mọi thứ đều khác với sự tưởng tượng của ông.
Còn Hạ Hương Thảo mà ông yêu thương sớm đã bị nuôi lệch lạc từ khi nào rồi.
Mà Hạ Diệp Chi mà ông từng xem nhẹ lại dẫn tới nguy cơ mấu chốt cho Hạ Thị.
Hạ Diệp Chi nghênh đón ánh mắt dò xét của Hạ Chính Tu, không kiêu ngạo, không tự ti, dáng điệu từ tốn tốt hơn Hạ Hương Thảo rất nhiều.
Năm đó, ông hao hết khí lực mới để Hạ Thị kết thông gia với Mạc
thị, nhưng cuối cùng, Hạ Hương Thảo lại nhường cơ hội này cho Hạ Diệp Chi.
Ông nhìn ra được, Hạ Diệp Chi là một đứa bé thông minh, mạnh mẽ, và rất có chủ kiến, mà người như vậy lại có một đặc điểm đó là rất khó khống chế.
Hạ Chính Tu thu hồi ánh mắt, liếc qua thư từ chức trước mặt, hỏi cô: “Vì sao cháu muốn từ chức?”
“Công việc hiện tại cháu đang làm không đúng chuyên ngành của cháu, hơn nữa cháu làm ở Hạ Thị, chẳng khác Hạ Thị đang nuôi người rảnh rỗi.”
Hạ Diệp Chi nói xong những lời này cũng cảm thấy kinh ngạc, cô ở Hạ Thị lâu như vậy lại nói ra những lời khách sáo bề ngoài này.
“Cháu đang nói cái gì vậy? Cháu là người nhà họ Hạ đi làm cho công ty nhà mình, thế nào lại là người rảnh rỗi đây?” Ngữ khí và biểu hiện của Hạ Chính Tu đều cực kỳ nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi hơi chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói kia.
Theo lời nói của Hạ Chính Tu, rõ ràng ông không muốn để cô đi.
Nhất thời Hạ Diệp Chi không chút không hiểu lắm, vì sao Hạ Chính Tu lại không cô từ chức?
……
Từ chức thất bại.
Vừa từ trong phòng làm việc của Hạ Chính Tu đi ra, Hạ Diệp Chi liền nhận được điện thoại của Mạc Đình Kiên.
Cô cầm điện thoại đi đến một góc.
“Ông ta phê duyệt không?” Thanh âm của Mạc Đình Kiên từ trong điện thoại truyền đến, trầm thấp mà nặng nề làm cho người khác an tâm.
Hạ Diệp Chi vốn cho rằng Hạ Chính Tu sẽ dứt khoát phê duyệt, kết quả cô thất vọng mà