Lời nói cùn với vẻ ngoài thành tâm của Hạ Chính Tu cũng không thể làm sắc mặt Mạc Đình Kiên tốt lên, trái lại càng trở nên khó coi.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, lời nói cùng vẻ mặt của anh vẫn lạnh như thế:
“Hạ Diệp Chi ngày mai không cần đến Hạ Thị làm nữa.”
Giọng nói không hề có một chút thương lượng, ngang ngược giống như chính mình đang đưa ra thông báo.
Hạ Chính Tu không nói gì.
Ông ta còn có thể nói cái gì.
Mạc Đình Kiên không phải là người ông ta thắng được, trước kia ông ta vẫn cho rằng sau khi mình về nước người khó ứng phó nhất hẳn là Mạc Đình Phong, không nghĩ đến người này dĩ lại là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên mở cửa, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng ở cửa ra vào.
Hạ Diệp Chi đứng cửa ra vào nghe một hồi rồi, thế nhưng không nghe rõ được họ đang nói cái gì.
“Em. . .”
Cô muốn giải thích không phải là mình cố ý quay lại nghe lén nhưng vừa mới mở miệng thì Mạc Đình Kiên đã đột nhiên cúi người ôm lấy cô.
Lực đạo của anh hơi mạnh, cánh tay ôm hông của cô khiến cô có chút đau nhưng vẫn có thể chịu đựng.
Hạ Diệp Chi hít một hơi cảm giác hơi thở trên người Mạc Đình Kiên không đúng lắm, bèn nhỏ giọng hỏi hắn:
“Anh làm sao vậy?”
Mạc Đình Kiên ôm cô vài giây liền buông cô ra sau đó đứng thẳng người lên cầm tay cô đi về phía trước:
“Đi lấy đồ của em, ngày mai sẽ không cần đến nữa.”
Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên, Mạc Đình Kiên đã nói gì với Hạ Chính Tu, sắc mặt cùng hơi thể trên người Mạc Đình Kiên cho thấy, bây giờ không phải là thời điểm hỏi nhiều.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng lấy đồ, ôm thùng giấy nói với Mạc Đình Kiên:
“Được rồi.”
Mạc Đình Kiên cụp mắt không nói một lời nhận cái thùng giấy trong tay cô, một cánh tay khác dắt Hạ Diệp Chi.
Trong lòng Hạ Diệp Chi ngòn ngọt, coi như tâm tình không tốt thì anh vẫn cẩn thận đến giúp cô ôm cái thùng.
May là lúc này trong công ty không có người nào nữa rồi, còn những người tăng ca cũng đều ở trên tầng cao, có phòng làm việc riêng của mình.
Nhưng trên đời có một câu nói gọi là: Oan gia ngõ hẹp.
Hai người đi tới cửa thang máy, chờ thang máy đến.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến truyền thông Thịnh Hải, có thang máy chuyên dụng của Mạc Đình Kiên, không nhịn được quay đầu tò mò hỏi anh:
“Anh cũng chờ thang máy ư.”
Mạc Đình Kiên chỉ liếc nhìn cô một cái, đưa cho cô ánh mắt “em cảm thấy thế nào”.
Cô cảm thấy. . .
Cô cảm thấy nhất định là Mạc Đình Kiên không chờ thang máy thêm người.
Rốt cuộc thang máy cũng đến.
Tinh!!!
Cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp Chi đang muốn đi vào bên trong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người trong thang máy đi ra không phải ai khác chính là Hạ Hương Thảo.
Sở dĩ cô trở về Hạ Thị chính là lo lắng Hạ Hương Thảo cùng Mạc Đình Kiên sẽ đụng nhau.
Kết quả vẫn đúng là để Hạ Hương Thảo nhìn thấy Mạc Đình Kiên rồi!
Hạ Diệp Chi theo bản năng chắn trước người Mạc Đình Kiên, còn hơi đẩy người về phía sau nữa.
Mạc Đình Kiên không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước, giọng nói lãnh đạm:
“Làm gì vậy.”
Lúc Hạ Hương Thảo nhìn thấy Hạ Diệp Chi, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận nhưng sau khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng sau lưng Hạ Diệp Chi thì hơi thở trên người lập tức biến đổi.
Giọng nói cũng điệu đến mức làm cho cô nổi cả da gà.
“Cậu chủ Mạc, chúng ta lại gặp mặt.”
Hạ Hương Thảo vừa nói chuyện vừa làm như vô ý kéo áo khoác của mình.
Cô ta yêu thích mặc áo đầm trễ ngực bên trong áo khoác, áo khoác vừa mở ra liền để lộ một mảnh da thịt trắng mịn hình chữ “V”, nhìn lên có phần dụ người.
Đúng lúc một cái thang máy khác cũng đi lên.
Mạc Đình Kiên không hề liếc mắt nhìn Hạ Hương Thảo một cái mà trực tiếp lôi kéo Hạ Diệp Chi tiến vào thang máy khác.
Sắc mặt Hạ Hương Thảo cứng đờ, không cam lòng cũng đi theo vào trong cái thang máy kia.
Cô ta cố ý đứng cạnh Mạc Đình Kiên, chỉnh cổ họng thành giọng nói điệu đà:
“Cậu chủ Mạc, em có chứng sợ hãi giam cầm, anh có thể. . . Dìu em một chút hay không. . .”
Mấy chữ “Dìu em một cái” nói rất chậm, êm dịu giống như muốn tắt thở vậy.
“Tôi đỡ cô.”
Hạ Diệp Chi đi