Thẩm Lệ nghe vậy liền nói: “Vậy thì đi nghỉ trước đi.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi đứng dậy đi vào phòng.
Khi đóng cửa phòng, cô thấy Thẩm Lệ đang cúi đầu xem điện thoại, chân mày nhíu chặc.
Đại khái là Thẩm Lệ đang đọc bình luận trên mạng.
Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô
Hạ Diệp Chi tựa lưng vào cửa rồi trượt xuống đất, nước mắt chảy ra một cách vô thức.
Cô thật sự không phải vì quá khó khăn mà chẳng qua là cảm thấy rất mệt mỏi.
Từ nhỏ, cô đã hâm mộ cha mẹ người ta, sau khi thi vào học viện điện ảnh, cô bắt đầu nhận viết bản thảo kịch bản, sau khi có thể bắt đầu tự kiếm tiền nuôi mình thì cô cảm thấy mình cũng không cần hâm mộ người khác.
Sống một mình cũng không khó khăn lắm.
Sau đó gả vào nhà họ Mạc, bị Mạc Đình Kiên lấy thân phận “Mạc Gia Thành” trêu đùa lâu như vậy, mặc dù cô tức giận, nhưng lại không cưỡng lại được sự tốt bụng của Mạc Đình Kiên dành cho cô.
Cô quá cần ấm áp cùng yêu thương.
Bởi vì chưa từng có những điều đó cho nên một khi có người chủ động đến gần thì cô sẽ không tự chủ được mà toàn tâm toàn ý sa vào.
Một khi liên quan đến tình cảm, người ta sẽ trở nên tham lam.
Nhưng trong lòng Mạc Đình Kiên cô vẫn không phải là người quan trọng nhất.
Không phải là người quan trọng nhất.
Anh dùng cô để dò xét Trần Tuấn Tú.
Thì ra trong lòng anh, cô cũng chỉ là công cụ dùng để mạo hiểm.
Đêm nay, Hạ Diệp Chi không biết mình đã ngủ như thế nào và đã tỉnh lại ra sao.
Nhưng sau một tối, Hạ Diệp Chi đã tỉnh táo hơn nhiều.
Bây giờ chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Sau này cô muốn vào giới showbiz làm biên kịch.
Nhưng bây giờ lại có cái mũ “con giáp thứ mười ba” lớn như vậy chụp lên đầu cô, sau này cho dù cô nổi tiếng thì mỗi lần những người đó nhắc tới cô rất có thể điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là “con giáp thứ mười ba.”
Nhưng cô không thể nào từ bỏ làm biên kịch, cũng không thể thừa nhận mình là “con giáp thứ mười ba.”
Dẫu sao thì người ban đầu được gả vào nhà họ Mạc chính là cô.
Cô cầm điện thoại ra, lên mạng lướt facebook một vòng.
Khắp nơi đều mắng cô.
Cho dù đã sắp xếp lại mọi thứ trong đầu nhưng khi đọc được nhiều bình luận chửi mắng cô như vậy thì cô vẫn cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.
“Diệp Chi, dậy ăn sáng thôi.”
Bên ngoài có tiếng của Thẩm Lệ vang lên, giọng của cô ấy hơi dè đặt.
Hạ Diệp Chi tắt điện thoại di động, mang giày vào rồi lập tức đi ra ngoài: “Ra rồi đây.”
Cô mở cửa, phát hiện Thẩm Lệ đang đờ đẫn đứng trước cửa.
Hạ Diệp Chi cười với cô: “Đi thôi, đi ăn điểm tâm.”
“Ừm.” Thẩm Lệ ngơ ngác đi theo.
Hôm qua, cô thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Hạ Diệp Chi thì trong lòng thật sự rất lo nên mới nghĩ hôm nay kiểu gì cũng phải an ủi Hạ Diệp Chi một chút.
Kết quả Hạ Diệp Chi giống như một người không có chuyện gì, cứ vậy mà đi ra…
Ngồi ở trước bàn ăn: “Diệp Chi…”
Hạ Diệp Chi ngắt lời cô, nói: “Lát nữa tớ phải về nhà họ Hạ một chuyến.”
“Cậu trở về nhà họ Hạ làm gì?” Thẩm Lệ ngừng một lát, đặt đũa xuống nhìn về phía cô.
“Chuyện tờ giấy kết hôn đó nhất định có liên quan với Hạ Hương Thảo, chuyện này tớ và Mạc Đình Kiên đều không biết, người nhà họ Hạ chắc chắn biết chút gì đó.”
Hạ Diệp Chi nói xong thì uống nốt chút sữa bò cuối cùng trong ly rồi đứng dậy nói: “Cậu có việc thì đi làm đi, tớ tự mình về là được rồi.”
“Nhưng mà…” Thẩm Lệ vẫn là không yên lòng về cô cho lắm.
“Chỉ là một chút chuyện giả dối không tồn tại, đen không thể nào nói thành trắng.” Hạ Diệp Chi khẽ mỉm cười: “Sẽ qua thôi.”
Đều sẽ qua thôi, liên quan tới Mạc Đình Kiên, cô vẫn chưa nghĩ thông, nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là giải quyết hết tất cả những chuyện hiện tại.
Khi Hạ Diệp Chi rời khỏi nhà Thẩm Lệ đã thay quần áo của Thẩm Lệ.
Còn đeo kính đen và khẩu trang.
Khi cô cải trang xong hết thì thấy mặt Thẩm Lệ vẫn còn đăm chiêu, Hạ Diệp Chi trấn an cô ấy: “Coi như là hưởng thụ trước thời hạn một vài